Hôm nay ánh trăng ngoài kia vừa tròn vừa sáng, Dox đã gợi ý rằng công nương hãy vén tấm màn để ánh trăng được chiếu rọi vào phòng.
Nhưng cũng không ngờ được, ngài bá tước lại trở về phòng ngủ.
Fay nhìn qua ánh trăng và dường như nàng mơ hồ trước vẻ đẹp của nó.
Ngài bá tước chống tay chồm dậy, bóng của ngài che lấp hết gương mặt của nàng:
- Nàng nhìn đi đâu vậy? Sao không tập trung vào ta?
- A...!em xin lỗi, vì hôm nay trăng đẹp lắm ạ.
Với ngài bá tước thì đây là lời biện minh nhạt nhẽo, ngài cúi thấp đầu xuống, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Fay.
Đôi môi của ngài tiếp xúc trực tiếp vào môi nhỏ của Fay.
Nụ hôn kiểu Pháp mỗi lúc một nồng cháy, nó dẫn dắt cảm xúc của con người ta trở nên thăng hoa hơn.
Bản tính của đôi nam nữ trong phòng giống như đang trở về thời nguyên thủy, Fay chợt giật mình rồi ngại ngùng đẩy Ansel khi ngài kéo dây đầm ngủ của nàng xuống quá bả vai:
- Ngài bá tước...!ưm...!không...!không được đâu ạ...!xin hãy..
chờ vào đêm tân hôn...
- Ta không quan tâm...
Sức nóng từ cơ thể ngài bá tước dần tỏa ra, Ansel đang nâng một bên đùi Fay lên cao thì bị chân của nàng đá mạnh vào người.
* ẦM *
Ansel ngỡ ngàng vì lần đầu tiên bị đá đến độ té xuống giường.
Fay hoảng hốt bước xuống giường, chạy đến gần phía Ansel rồi vội vàng giải thích:
- Em...!em xin lỗi...
Ngài bá tước thở dài, đứng dậy thẳng người rồi phủi hai tay, giả vờ than thở:
- Haiz, lần đầu tiên trong đời ta bị một người phụ nữ đá cho té xuống giường.
Người đó lại là hôn thê của ta nữa chứ, không thể tin được.
Bị than vãn như vậy, nàng cảm thấy thất vọng về bản thân mình.
Sợ rằng ngài bá tước sẽ bỏ rơi nên vội nhón chân ôm chặt lấy Ansel:
- Em xin lỗi ngài...
- Ta không giận đâu, nàng khỏe như vậy ta vui lắm.
[…]
San cầm trên tay vài bức thư đã viết xong, bên trên còn có con dấu của gia tộc Nolanotis, màu xanh lục được in bằng sáp đun chảy.
San cho người đi đưa thư này đến dinh thự của các quý tộc khác:
- Không được chậm trễ, thiệp mời này phải được đưa tận tay cho họ.
Sau nửa tiếng, San đã phân phát hết tất cả thiệp mời cho binh lính của ngài bá tước.
Hôn lễ sẽ được cử hành sau vài ngày, vì vừa là người quản lí một phần kỵ binh hoàng gia vừa là bá tước trẻ nên hôn lễ này sẽ được tổ chức hoành tráng nhất.
Khách mời cũng có công chúa và hoàng tử Nillan nên đội hộ vệ sẽ thêm vài chục người.
[ 1 TUẦN SAU, NGÀY HÔN LỄ DIỄN RA ]
Ziin đang sửa soạn lại lớp trang điểm và mái tóc cho Fay, nàng nhìn vào bó hoa rồi hỏi Ziin:
- Ziin, ta thấy trong bó hoa này có một vài nhành hoa trắng nhỏ, nó có phải là hoa Alstroemeria không?
Nữ quản gia dừng tay nhìn vào bó hoa trên bàn trang điểm, đây chính là loài hoa mà ngài bá tước rất thích.
Ziin mỉm cười và nói về bó hoa cô dâu:
- Thưa công nương, chính là hoa Alstroemeria đó ạ, loài hoa này ngài ấy rất thích, màu trắng thì càng thích hơn nữa.
Lúc đặt bó hoa cô dâu, ngài ấy đã luôn căn dặn rằng phải có loài hoa này.
- Nó có ý nghĩa gì sao?
- Vâng ạ, ngài bá tước nói loài hoa này là tượng trưng cho sự trong sáng, tinh khiết và ngây ngô của tình yêu lứa đôi.
Nụ cười của người cũng tương đồng với điều đó nên ngài bá tước rất thích loài hoa này ạ.
Thì ra là vậy, Fay đưa tay chạm vào bó tay và suy nghĩ về ngài, ngài bá tước vừa giỏi vừa tinh tế, người như ngài thật sự là hiếm có.
Lúc này Ziin cầm hai vòng ren bản to và nhỏ, cúi người nhẹ nhàng vén váy Fay lên cao một chút.
Nàng giật mình giữ lại:
- Ziin...!làm gì vậy?
- Thần đã làm người sợ sao ạ? Thần xin lỗi nhưng người phải đeo hai thứ này vào đùi.
Nữ quản gia mỉm cười vì sự ngây ngô của thiếu phu nhân tương lai, tay cô ấy cầm hai vòng ren đeo vào cho Fay và giải thích về phong tục:
- Thưa công nương, thần quên giải thích với người.
Trong lễ cưới, ngài bá tước sẽ kéo một cái ra và ném cho các vị quan khách ở đây, khi ai đó bắt lấy được thì sẽ làm hôn lễ ngay sau đó hoặc là thoát khỏi cái cảnh không có nửa kia ạ.
Nàng nghe xong liền cảm thấy khó hiểu, lỡ như vì muốn bắt lấy vòng ren này mà giẫm đạp lên nhau thì sao? Mà điều đó không quan trọng bằng việc ngài bá tước ném vòng ren rồi không ai thèm bắt lấy luôn.
- Phong tục này...!có hơi...
- Thưa công nương, không sao đâu ạ.
Còn một cái vòng ren bản nhỏ nằm phía trên thì sẽ để dành cho đêm tân hôn ạ, ngài bá tước sẽ dùng răng và kéo nó ra.
Mặt của Fay lúc này đỏ bừng, đỉnh đầu như muốn bung ra khói nóng.
Mới tưởng tượng cảnh ngài bá tước nâng chân nàng lên, khuôn mặt của ngài áp sát vào đùi nàng thôi là đã không chịu được rồi.
Fay cười cười giữ tay Ziin:
- Không...!không cần làm điều này có...!có được không nhỉ?
- Người không có sự lựa chọn đâu ạ.
Ziin khẳng định chắc nịch rồi đeo hai vòng ren hẳn hoi vào.
//.