Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)

Chương 23




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng súng nổ che lấp tiếng bước chân, thế nhưng khi Diệp Triêu đến gần, từng tiếng từng tiếng giày nện xuống cát giống như tiếng sấm sét đùng đoàng rạch xé bầu trời, giáng xuống cõi lòng Lăng Yến.

*

Trên bãi bắn bụi bay mịt mù, tiếng bắn, tiếng đạn xé gió rít gào. Lăng Yến ghé vào vị trí bóp cò, cả người cứng ngắc, chân tay như mất hết sức lực.

Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn trinh sát thực sự là Diệp Triêu! Người ấy không ai khác chính là Diệp Triêu của cậu!

Lúc các tân binh còn đang xếp hàng để vào sân tập bắn thì Diệp Triêu đã đứng bên sân tập từ lúc nào không hay. Trời khá lạnh, vậy mà Diệp Triêu chỉ mặc áo rằn ri, không mặc thêm áo khoác.

Khoảnh khắc ánh nhìn của Lăng Yến chạm tới dáng hình cao lớn vững vàng ấy, trong lòng như nổi cuồng phong bão tố, mọi vật trước mắt chao đảo, vạn vật xung quanh mờ nhòe tan biến.

Tất cả đột ngột biến mất, chỉ còn duy nhất hình ảnh Diệp Triêu rõ ràng rực rỡ. Nụ cười của anh như ánh sáng rạng ngời, làm sáng bừng thế giới của Lăng Yến.

Diệp Triêu mỉm cười, chào hỏi qua lại với các Đại đội trưởng. Trong nụ cười của anh, không hề có chút gì xa cách trịch thượng của một Tiểu đoàn trưởng. Lăng Yến đứng trong hàng ngũ, đăm đăm nhìn anh không rời mắt, cả người run rẩy.

Tiểu đội trưởng chỉnh đốn đội ngũ, bóp cò ra lệnh mọi người tiến về phía trước. Tất cả mọi người đều nghe rõ mệnh lệnh, xoay người tiến lên. Chỉ mỗi một mình Lăng Yến ngẩn ra thất thần, trên mặt đầm đìa nước mắt, đôi mắt cứ mở to không chớp.

Nhắm thấy Tiểu đội trưởng sắp nổi giận tới nơi, đang chuẩn bị khiển trách Lăng Yến, Tuân Diệc Ca liền đẩy mạnh Lăng Yến một cái, cười cười ra hiệu với Tiểu đội trưởng: “Gió lớn quá, thổi rát cả mắt, Tiểu đội trưởng, anh đừng giận cậu ấy!”

Lăng Yến giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cuống quýt lau nước mắt, vẫn còn cố quay lại nhìn Diệp Triêu một lần nữa. Thấy vậy, Tuân Diệc Ca bắt lấy cánh tay của cậu kêu lên: “Nhanh đi thôi nhanh đi thôi, khó khăn lắm mới có cơ hội tập bắn, nhanh lên còn tranh vị trí tốt!”

Lúc này, Diệp Triêu đang đứng cùng với Đại đội trưởng ở gần Đại đội khác. Anh quay người về phía mọi người, chẳng hề hay biết sau lưng mình, có một người vì nhìn thấy anh lần nữa mà nước mắt tràn mi, rơi mãi không ngừng, làm trò cười cho thiên hạ.

Tiểu đội trưởng ra lệnh cho tất cả mọi  người ổn định vị trí, phân phát đạn xong xuôi, nói rõ mỗi người chỉ được bắn 10 phát.

Lăng Yến cùng với Tuân Diệc Ca ở Đại đội 1. Đúng lúc tiếng súng vang lên, Diệp Triêu với Đại đội trưởng mới cùng đi đến chỗ họ.

Tiếng súng nổ che lấp tiếng bước chân, thế nhưng khi Diệp Triêu đến gần, từng tiếng từng tiếng giày nện xuống cát giống như tiếng sấm sét đùng đoàng rạch xé bầu trời, giáng xuống cõi lòng Lăng Yến.

Cậu rất muốn quay người sang, tựa như ngày xưa ôm chặt lấy Diệp Triêu, chôn mặt vào trong ngực anh, thỏa sức khóc lóc, thỏa sức làm nũng.

Khi tiến đến vị trí của từng binh lính, Diệp Triêu đều dừng lại một lát. Cơ thể Lăng Yến không nghe theo sự sai khiến của não bộ, lúc bóp cò ngón tay không ngừng run lên.

Các chiến sĩ nằm bắn súng ở cự ly ngắn, Lăng Yến không chỉ không bắn trúng phát nào vào 10 vòng điểm, mà thậm chí còn chẳng bắn trúng bia bắn.

Diệp Triêu dừng lại vài giây, sau đó đi đến bên chiến sĩ cạnh cậu. Tiếng bước chân quen thuộc mỗi lúc mỗi xa, Lăng Yến vùi mặt vào khuỷu tay, giấu hết những giọt nước mắt đang chực trào.

*Nằm tập bắn & bia bắn:



nằm bắn

vòng bắn

Sau khi Đại đội 1 bắn xong, các chiến sĩ xếp thành hàng đứng sang một bên. Ngay sau Đại đội 1, tân binh Đại đội 2 tiếp tục nằm bò ra mặt đất bắn súng. Lúc này, Lăng Yến mới để ý Diệp Triêu thỉnh thoảng sẽ khom người xuống, kiên nhẫn nhắc nhở chỉnh lại tư thế cho họ.

Mắt cậu đỏ ngầu, cắn răng cắn lợi kìm lại nước mắt.

Trên sân tập bắn, không chỉ có mỗi mình mắt Lăng Yến bị đỏ, nên chẳng mấy ai chú ý tới cậu.

Mùa đông gió lạnh cắt da cắt thịt, trên bãi bắn, bụi bay mịt mù, mắt rất dễ bị cát bay vào. Tuân Diệc Ca xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, khẽ chửi: “Mợ nó, nãy giờ anh còn bận cười cậu tự nhiên dở hơi đứng khóc, nhưng đúng là cười người phút trước phút sau người cười, giờ anh mày cũng bị gió quất tới tấp suýt rơi cả nước mắt.”

Sau khi mọi người trong Đại đội tập bắn súng xong, Diệp Triêu nói vài câu động viên khích lệ rồi cùng chính trị viên và vài người trong Bộ chỉ huy tiểu đoàn đi mất. Lúc này, choán ngợp tâm trí Lăng Yến đều là hình ảnh, điệu bộ cử chỉ, giọng nói của Diệp Triêu. Tất cả khiến cho trái tim cậu vừa chua xót lại vừa ấm áp.

Đã mười năm trôi qua, không biết Diệp Triêu vượt qua 10 năm này như thế nào? Vì sao anh lại trở lại tiểu đoàn trinh sát? Anh có còn độc thân hay không?

Ngày hôm đó khi từ bãi bắn trở về, Lăng Yến đi ra quầy phục vụ mua một bao thuốc lá, trốn đi hút đến nửa đêm. Sau đó, cậu nghe ngóng được thông tin từ Tiểu đội trưởng, Đại đội trưởng rằng Diệp Triêu đã được điều chuyển tới tiểu đoàn trinh sát được hơn nửa năm rồi. Nguyên nhân chuyển đi phần lớn là do bị thương. Mặt khác, từ trước tới nay Diệp Triêu vẫn cô đơn lặng lẽ một mình, lẻ loi cô tịch.

Người ngoài chẳng biết nội tình cười cợt nói ánh mắt Diệp Triêu rất cao, phụ nữ bình thường sao mà lọt vào mắt xanh của anh. Chỉ có Lăng Yến biết, đằng đẵng mười năm nay Diệp Triêu vẫn một mình một bóng đều là vì cậu.

Sau ngày phân tân binh, như mong muốn Lăng Yến được phân vào Đại đội Tinh Anh số 1, trong lễ chào mừng các tân binh thì được gặp lại Diệp Triêu.

Nhưng, Diệp Triêu chẳng hề nhìn cậu. Thậm chí, anh còn chẳng quay tới phía Lăng Yến dẫu chỉ một lần.

Lúc phân binh lính vào ký túc xá, duyên phận như một trò đùa, ấy vậy mà giường của cậu lại chính là giường mà Diệp Triêu nằm mười năm trước.

Lúc nằm ở vị trí ấy, Lăng Yến cảm giác như được Diệp Triêu ôm vào lòng một lần nữa.

Nước mắt thấm ướt cả mảng gối, Lăng Yến thầm thề trong lòng, nhất định phải tìm mọi cách tới gần Diệp Triêu, nhất định phải tìm mọi cách được ở bên anh… cho dù với một thân phận khác.

Vậy nên khi nghe tin tuyển thông tín viên cho Diệp Triêu, cậu ngay lập tức đăng ký mà không hề chần chừ lấy một giây.

Khi đó, cậu đã vô cùng lạc quan nghĩ rằng hơn mười năm trước, cậu có thể khiến Diệp Triêu rung động, thì giờ đây cậu cũng có thể.

Thế nhưng lúc này, khi bị đuổi về ký túc xá của Đại đội 1, cậu không thể không tự ngẫm lại về ý nghĩ ngu xuẩn của mình. Có lẽ, cậu đã sai thật sự trầm trọng.

Trong lúc nằm mơ, Diệp Triêu gọi biệt danh của cậu. Cho tới ngày hôm nay, khi Diệp Triêu uống rượu say, vẫn còn nhớ mãi không quên cậu xưa kia.

Vậy quãng thời gian đó, khi cậu mới hy sinh, Diệp Triêu đã làm thế nào để vượt qua mà sống tới bây giờ?

Mười năm dằng dặc, Diệp Triêu cứ thế găm trong mình bóng hình cậu, tâm tâm niệm niệm như vậy mà sống tới tận bây giờ?

Lăng Yến ghé vào bên giường, xót xa đau đớn như đứt từng khúc ruột. Khát vọng được nói hết ra mọi sự thật với Diệp Triêu đang thiêu đốt trái tim cậu, thế nhưng lý trí lại như một lưỡi dao sắc nhọn, từng nhát từng nhát cứa đau đớn như muốn nhắc cậu tỉnh táo. Nếu như một ngày linh hồn của cơ thể này quay lại, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm khiến Diệp Triêu cảm nhận nỗi đau xót tuyệt vọng như rơi vào địa ngục khi mất đi cậu một lần nữa? Nếu vĩnh viễn ‘Lăng Yến’ kia không quay lại, cậu có thể cứ thế mà thuận đà cướp lấy cơ thể của cậu ta sao?

“Không…”

Không thể khiến Diệp Triêu chịu nỗi thống khổ ấy thêm một lần nào nữa, cũng không thể mặc nhiên không để tâm tới linh hồn đột nhiên biến mất của người con trai cùng họ cùng tên với cậu này.

Trong màn đêm đen đặc, một mình Lăng Yến đấu tranh mâu thuẫn, cả đêm chẳng ngủ, trời còn chưa sáng đã rời giường, dùng đá áp lên mắt, che đi đôi mắt sưng đỏ vì khóc.

Vụt cái đã mấy ngày trôi qua, Lăng Yến dốc hết sức lực, điên cuồng tập luyện, không ngơi không nghỉ lấy một giây một phút. Chỉ có như thế, cậu mới có thể đè nén lại nỗi nhớ Diệp Triêu.

Mấy ngày nay, trong tiểu đoàn ầm ầm nổi lên tin tức về thông tín viên mới. Mọi người nói Trần Húc thuộc Đại đội 4 sắp trở thành thông tín viên tiếp theo của Tiểu đoàn trưởng Diệp.

Khi nghe tin ấy, trong lòng Lăng Yến trống rỗng. Lúc trước, cậu và Trần Húc cạnh tranh vị trí thông tín viên, giờ cậu đã bị đuổi về, tất nhiên Trần Húc sẽ là người thay thế cậu.

Thế nhưng Bộ chỉ huy tiểu đoàn vẫn mãi chẳng gửi thông báo chính thức xuống.

Lăng Yến biết, Diệp Triêu không muốn tiếp tục tuyển thông tín viên cho mình.

Liệp Ưng là một đơn vị vô cùng đặc biệt trong quân đội. Quân hàm của Đại đội trưởng cùng chính trị viên đều rất cao, tuy nhiên họ chưa bao giờ có một thông tín viên hay lính cần vụ nào cả. Diệp Triêu ở đó suốt 10 năm trời, bây giờ trở về đơn vị bộ đội thường trực, tất nhiên không quen với việc có người kè kè bên cạnh. Huống hồ…

Lăng Yến thở dài.

Huống hồ, cậu còn làm chuyện tồi tệ này.

Chắc chắn hiện tại Diệp Triêu đang có ấn tượng xấu, ám ảnh với thông tín viên, nên đến giờ vẫn không cấp giấy bổ nhiệm thông tín viên mới.

Lăng Yến nghĩ tới vết thương trên tay Diệp Triêu, nghĩ tới việc Diệp Triêu chẳng có ai bên cạnh mình, chỉ một mình lặng lẽ bôi thuốc, một mình tự xoa bóp, ngực quặn thắt từng cơn đau đớn.

Một tuần sau, bộ chỉ huy tiểu đoàn vẫn chưa phát giấy thông báo bổ nhiệm thông tín viên mới, nhưng những lời bàn tán loan truyền về Trần Húc cũng vẫn chưa chìm xuống.

Đại đội 1 cùng Đại đội 4 cùng thi chạy việt dã đánh đối kháng. Đại đội 4 hoàn toàn bại trận dưới tay Đại đội 1. Tuân Diệc Ca vô cùng vui sướng, kéo Lăng Yến đi thu dọn dụng cụ. Một đám người Đại đội 4 đi tới, Trần Húc trưng ra bản mặt tối tăm nham hiểm, giả lả cười nói: “Ây da, ở bên thủ trưởng bao lâu, ăn sung mặc sướng thoải mái bao ngày, thế mà lúc về vẫn có thể cùng với mọi người đánh đối kháng, anh Lăng cũng giỏi quá đi ha!”

Lăng Yến chẳng thèm trả lời, cầm lấy dụng cụ chuẩn bị đi.

Trần Húc vẫn dai như đỉa bám riết không tha: “Thật tiếc quá đi, bị đuổi về Đại đội 1 rồi thì chẳng còn được sống sung sướng như trước nữa rồi!”

Lông mày Lăng Yến nhíu chặt nhưng vẫn cắn răng không nói một câu. Thế nhưng Tuân Diệc Ca lại không thể nhịn được, quát ầm lên: “Cái đm thằng chó nhà mày! Lăng Yến nhà bố mà bị mày gọi là ‘bị đuổi về’ hả? Con mẹ nó mày bị lú não à? Lăng Yến của bố trong đợt diễn tập quân sự lập công, Tiểu đoàn trưởng vì coi trọng Lăng Yến nên mới điều về, muốn bồi dưỡng để sau thành bộ đội đặc chủng!”

Lăng Yến cắn môi, kéo Tuân Diệc Ca lôi đi, lại nghe Trần Húc cùng mấy người khác như lên cơn mà cười sằng sặc.

“Coi trọng cậu ta? Thôi đi ông anh! Cái lý do nhảm ruồi này cũng chỉ lừa được mấy thằng ngốc như đám ông anh thôi! Thủ trưởng mà đã coi trọng thì thể nào chẳng để cậu ta ở cạnh, hoặc không thì sẽ thẳng thắn đề bạt với cấp trên chứ cớ gì mà lại đuổi về Đại đội cũ thế này? Đúng là mấy thằng ngu không thuốc chữa! Tiểu đoàn trưởng Diệp có mà đếu cần cậu ta thì có, thế nên mới bày ra lý do đuổi về. Coi trọng? Đúng là hoang tưởng quá độ, trời ơi cười chết mất thôi!”

Tuân Diệc Ca điên tiết, quăng luôn mấy dụng cụ trên tay xuống, xông tới đánh nhau.

Lăng Yến há miệng thở hổn hển, muốn chạy tới can nhưng cả người như đông cứng không thể di chuyển, đến cả nói cũng không thốt ra nổi một câu.

Bao nhiêu đau đớn xót xa tích tụ suốt mấy ngày trời giờ cuồn cuộn trào lên, trong đầu cậu ong ong một câu nói lặp đi lặp lại:

“Diệp Triêu không nhận ra mày, Diệp Triêu không cần mày.”