[Harry Potter X Twilight] Mê Vụ

Chương 4




Edward nửa ôm nửa đỡ Draco chạy tới phòng cấp cứu. Cậu cảm thấy như mình bị bệnh nan y không bằng, là anh quá mức khẩn trương rồi.

“Làm sao vậy, Edward?” một giọng nói êm ái như tơ lụa vang lên, làm Draco phải giương mắt nhìn về phía trước. Một bác sĩ cực kỳ điển trai với mái tóc vàng đứng trước cửa phòng, thân thiết nhìn Edward và Draco.

Edward thấy ông liền thở phào nhẹ nhõm, nói, “ Carlisle, Draco bị thương…”

“Không đâu, thực ra cháu ổn mà! Chỉ bị trầy xước nhẹ thôi.” Draco kiêu ngạo không cho phép mình chỉ vì bị thương có tí xíu mà khóc lóc, nếu cha Lucius biết được cậu kiên cường như thế, có lẽ sẽ rất vui đi.

“Được rồi, Draco …” bác sĩ Cullen hòa ái nhìn cậu, dịu dàng nói, “Yên tâm, tôi sẽ băng bó cẩn thận cho cháu, lại đây đi.”

Draco đi theo hắn vào phòng cấp cứu, nhìn một đống dụng cụ xa lạ, cậu cảm thấy tốt nhất mình nên về nhà. Mấy thứ kia làm cậu không yên lòng tí nào, Draco không bao giờ nghĩ mình sẽ dùng phương thức của Muggle để trị thương, như thế quá điên rồ!

“À, chắc phải khâu mấy mũi đấy. Nhưng cháu đừng lo, sẽ không đau đâu.” Carlisle nói, muốn làm Draco thoải mái hơn, nhưng thực tế lại càng khiến cậu bất an thêm. Cậu không muốn dùng cái cách người ta vá quần áo mà chữa lành vết thương cho mình!

“Bác sĩ, băng lại cho cháu là được, không cần khâu gì hết. Thực sự…” Draco đoán vẻ mặt mình nhất định rất khó xem, nhưng cậu không đủ tinh thần để duy trì điệu bộ quý tộc nữa.

“Tuy không chảy máu nhiều nhưng vết thương rất sâu, khâu lại thì hơn…”

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Carlisle, Draco lần đầu tiên trong đời được khâu tới mấy mũi.

“Draco, nhớ một tuần sau tới cắt chỉ nhé.” Carlisle ôn tồn nhắc nhở cậu.

Tới khi cậu rối rắm ra khỏi phòng cấp cứu với cái tay nổi bật những vết khâu, Edward đang đứng ngoài chờ cậu, vừa thấy cậu đã thân thiết hỏi, “Thế nào?”

“Tôi nghĩ…Nếu không phải khâu lại thế này có khi còn tốt hơn.” Draco nhìn cánh tay đáng thương của mình, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Này, Edward, thế cái tên cướp kia sao rồi?”

Edward đang định đỡ lấy Draco thì sững lại, “…Vừa rồi vội quá, quên béng mất.”

“…” Draco liếc trắng mắt.

“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.” Edward đỡ lấy cánh tay của Draco, mang cậu tới chỗ chiếc Volvo đang đậu.

Draco ngồi ở trên xe suy tư một hồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi, “Edward,cậu làm sao biết tôi ở trong con hẻm đó? Nó quá tối, cũng chẳng có động tĩnh nào rõ ràng cơ mà.”

Draco quan sát nét mặt của anh, muốn từ đó nhìn ra manh mối, nhưng Edward chỉ ngây ra một lúc, sau đó dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Draco, “Thực ra tôi tìm cậu cũng được một lúc rồi, cậu không ở quán bar, cũng chưa chào tạm biệt ai, tôi hơi lo nên…”

“Nhưng chỗ đó quá khuất đi…” Draco cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, phớt lờ ý nghĩ anh để ý đến cậu, “Người bình thường chẳng đi đường đó đâu.”

“Tôi nghe thấy cậu.” Vẻ mặt Edward trầm xuống.

“Nhưng tôi vừa mới nói cậu đã ngay bên cạnh rồi…”

“Cả trước khi cậu nói, Draco, trước khi cậu nói cơ…Tin tưởng tôi, Draco.” Edward như đang năn nỉ cậu, giọng nói dịu dàng không tả được.

“…Được thôi.” Draco cũng không truy vấn nữa, dù sao về sau cậu cũng sẽ biết mà. Cánh tay cậu bây giờ đau nhức khó chịu cực kỳ, khiến cậu chỉ muốn mau chóng về nhà, chữa lành cho nó, rồi lên giường ngủ một giấc.

Tạm biệt Edward xong, Draco quay vào phòng. Ngồi trên giường, cậu căng thẳng nhìn cánh tay của mình, lại dùng đũa phép chỉ chỉ. Chết tiệt, không lẽ phải tháo chỉ ra mới được? A,vậy sẽ đau chết!

Draco nhịn đau đem vết thương trên tay giải quyết, cũng phải mất cả tiếng, y như tra tấn vậy. Bây giờ khá hơn nhiều, trên cánh tay cậu, vết thương chỉ còn lại một đường nhàn nhạt đang lên da non mà thôi. Draco bĩu môi, đương nhiên cậu không chịu để lại sẹo rồi, sau đó còn dùng băng gạc quấn lại cẩn thận, cậu cũng không muốn Edward phát hiện ra mới một đêm mà vết thương đã khỏi.

Ngày hôm sau, tiết trời ấm lên một chút, Draco mặc chiếc áo khoác màu lục, sửa sang lại mái tóc ánh kim lấp lánh, soi gương một hồi mới vừa lòng bước chân ra cửa.

Ngay sau đó cậu liền thấy Edward đang đứng tựa lưng bên chiếc Volvo.

“…Sao cậu lại ở đây, Edward?” Đột nhiên Draco cảm thấy cảnh tượng này rất giống tình tiết chàng trai theo đuổi cô gái mà Pansy hay kể.

Edward đi qua, “Tôi tới đón cậu, cậu bị thương mà…” Anh sững lại, cau mày, “ Draco,tay cậu thế nào…” Lại không còn mùi máu nữa?

Draco thầm cân nhắc, một tuần sau còn phải theo hẹn đi cắt chỉ, Edward là con nuôi của Carlisle, tay cậu bây giờ đã lành, chỉ cũng đã tháo, tuần sau mà đi nhất định bị lộ. Dù sao Edward cũng không phải người thường, có nên nói thật với anh không nhỉ.

“Draco?” Edward lên tiếng cắt đứt suy tư của Draco. Cậu sực nhớ ra, mình sợ gì chứ, nơi này chỉ có mình cậu là phù thủy, nếu có vấn đề thì cứ xóa trí nhớ là xong, việc gì phải rối rắm như vậy.

“Edward, chúng ta cần nói chuyện…rất quan trọng.” Draco cố làm sao để tỏ vẻ mình đang nghiêm túc, cậu không hy vọng lời mình nói sẽ bị Edward đem làm trò cười.

“Đương nhiên được…ý tôi là, cậu định khi nào?” Nụ cười của Edward cứng lại một chút, hỏi.

“Bây giờ thì sao?”

“…Cậu không phải muốn cúp học đấy chứ?” Edward đùa, muốn làm mình thoải mái hơn.

Draco ngẫm nghĩ nên dùng cách gì để biểu đạt những gì mình muốn, nhưng rõ ràng là, tại một nơi không hề tồn tại pháp thuật thì bất kỳ điều gì cậu nói cũng có thể biến thành trò hề, nên tốt nhất là dùng hành động cho xong.

“…Vì để cậu tin lời tôi nói, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi. Có thể cậu sẽ chóng mặt một chút, hay buồn nôn gì đó, nhưng cứ tin là tôi không hại cậu, nhé?”

Draco nói xong bước đến giữ tay Edward, ra vẻ tự tin hỏi, “Chuẩn bị chưa?”

“… Draco, cậu đang nói cái gì?” Edward ngơ ngác, tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu.

Draco xấu xa cười, chớp chớp mắt, “Trò này hay à…Tưởng tượng vẻ mặt cậu lát nữa coi, chắc vui lắm đó.”

Sau đó không đợi Edward kịp nói điều gì, cậu liền hô, “Độn thổ!”

Bóng dáng hai người lập tức biến mất.

“Bụp” một tiếng, trong rừng bỗng xuất hiện hình bóng của hai người.

Đầu Draco chỉ choáng nhẹ, cậu chớp chớp mắt định thần, nhìn Edward, “…Cậu thấy sao?”

Edward kinh ngạc không dám tin, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, “Draco, vừa rồi…Làm sao chúng ta đến đây được?”

Draco không hài lòng lắm, cậu muốn dọa Edward nhảy dựng lên luôn cơ, vậy mà anh bình tĩnh hơn cậu tưởng nhiều.

“Edward, tuy tôi không rõ cậu là gì…” Draco lựa từ để nói, “ Ừm, nhưng không phải người thường.” Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, ý muốn biểu hiện sự đáng tin cậy của bản thân.

“Tôi cũng không khác với cậu lắm, à…Gia đình cậu ấy, tôi với họ tuy không cùng chủng tộc, nhưng tôi cũng không phải Muggle, à quên, không phải người thường. Nên cậu có thể nói thật cho tôi biết chứ?”

Edward nhìn về nơi khác, suy nghĩ.

Draco tựa lưng vào một thân cây, đôi mắt màu lam bụi vẫn nhìn anh chằm chằm, “Tôi nghĩ cả hai ta đều không nên trốn tránh chuyện này…Được, tôi nói trước vậy, tôi là phù thủy.” Cậu dừng một chút, lại nói, “Lần đầu tiên gặp nhau, cậu cố ý đọc suy nghĩ của tôi.”

“Không phải!” Edward quay phắt lại, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Draco, giải thích, “Tôi không cố ý như vậy…”

“Đừng phủ nhận, tôi cảm nhận được mà… Lúc đó tôi đã biết cậu không phải người thường, dù đến tận bây giờ vẫn không rõ chủng tộc của cậu. Tôi cũng không nghĩ phải ngả bài nhanh như vậy, nhưng mà…” Cậu vừa nói vừa chỉ vào tay trái của mình, “Sáng nay cậu hẳn đã phát hiện ra tay tôi lành rồi, nên thay vì để sớm muộn gì cậu cũng phát hiện, không bằng tôi nói cho cậu biết luôn.”

Draco hơi đắc ý nhìn Edward, từ tối qua cậu đã đặc biệt khinh thường cái thuật khâu gì đó của Muggle, thứ ấy làm sao so được với pháp thuật nhiệm màu chứ?

Edward nhìn cánh tay cậu, cơ mặt giãn ra một tí, “Cậu tự mình chữa?”

“Đương nhiên, gì chứ phù thủy mà ngay cả chuyện này cũng không làm được thì…” Draco cười cười, hài lòng với vẻ mặt của Edward, “Tôi thẳng thắn rồi đó, giờ tới phiên cậu.”

“Thôi được, nếu cậu muốn biết…Vậy như cậu mong đợi.” Edward trầm giọng nói, nghiêm túc hẳn lên. Anh nhìn thẳng vào Draco, tông giọng bỗng lên cao một tí, “Tôi là ma cà rồng.”

“…Cậu bao nhiêu tuổi?” Draco thừa nhận mình rất tò mò, ma cà rồng không phải sống rất lâu sao.

“Mười bảy tuổi.” Anh đáp nhanh.

Draco dở khóc dở cười, hỏi lại, “Không, ý tôi là cậu thành ma cà rồng bao lâu rồi?”

“Lâu lắm rồi, hơn một trăm năm.”

“Sao nghe bảo cậu không đi lại được vào ban ngày?”

Edward cuối cùng cũng chịu cười lên, “Người ta đồn bậy thôi.”

“Bị ánh mặt trời đốt?”

“Người ta bịa đấy.”

“Ngủ trong quan tài?”

“Toàn tưởng tượng không.” Edward nói, lại chần chừ một chút rồi bổ sung thêm, “Thực ra tôi không ngủ.”

Draco phải mất một phút để hiểu, “Hoàn toàn không?”

“Chưa bao giờ.” Anh nói, giọng anh nhỏ nhẹ như tiếng gió, vẻ mặt lại khao khát nhìn Draco. Khi đôi mắt vàng rực của Edward nhìn thẳng vào cậu, Draco cảm thấy mình không thể suy nghĩ nữa.

“Cậu còn chưa hỏi tôi vấn đề quan trọng nhất đâu.” Giọng của Edward trở nên lạnh băng, và ánh mắt nhìn cậu cũng thế.

Draco trừng mắt nhìn lại, vẫn hơi mơ hồ, “Vấn đề gì?”

“Cậu không quan tâm thực đơn hằng ngày của tôi à?”

“À.” Draco lẩm bẩm. “Cái đó hả.”

“Đúng rồi, nó đấy.” Giọng anh lạnh tanh, “Cậu không muốn biết xem tôi có uống máu không à?”

“Ma cà rồng thì uống máu mà? Cái đó thì có gì phải hỏi?” Draco ngơ ngác không hiểu.

“Cậu không sợ?” Edward tỏ vẻ hoài nghi.

Draco phì cười, “Thôi nào, tôi cũng có phải người thường đâu. Tôi từng gặp một con rồng Na Uy cơ, so với ma cà rồng còn nguy hiểm hơn nhiều.” Lời cậu nói quả thật làm anh nghẹn một chút.

“Hơn nữa…” cậu tiếp tục, “Nếu cậu thực sự nguy hiểm như thế, thì phải ra tay lâu rồi, chờ đợi làm gì. Tôi cũng không ngốc.”

Edward bị cậu nói cho bật cười, “Em nói đúng đó, cả nhà tôi đều ăn chay, chúng tôi chỉ uống máu động vật thôi.”