Draco thuận lợi độn thổ về nhà, trong phòng khách còn mỗi mình Edward đợi cậu. “Mọi người đâu cả rồi?” cậu nhìn căn phòng vắng hoe, hỏi.
“Gần đây luôn phải canh chừng Bella, lâu không đi săn, bọn họ đi giải quyết vấn đề lương thực thôi. Anh được bảo ở lại trông nhà.” Edward cười nói.
Draco tự hiểu cái gọi là được bảo thực ra là chính anh yêu cầu, liền cảm thấy rất vui vẻ, nhưng còn chưa được bao lâu đã bị Edward giục giã, “Ngày mai còn đi học, em ngủ sớm đi, đã gần nửa đêm rồi đó.”
Đôi mắt nâu trầm nhìn cậu chằm chằm, ý nói cậu không chịu thì đừng trách anh đây ép cậu đó.
“Thôi mà,” Draco thấp giọng than thở, “Anh cứ thích phá cảnh vậy hả?”
Edward tiếp tục dỗ dành, “Nếu em định mang đôi mắt đen thui như gấu trúc lên trường thì…”
“Thôi được thôi được, em đi ngủ được chưa. Hôm qua cũng ngủ không được ngon, da sạm hết rồi đây này.” Draco vuốt vuốt cánh tay, làn da nõn nà muôn thuở cuối cùng cũng vì bôn ba mà hơi ráp.
Edward nhíu mày, “Draco, da em vẫn đẹp lắm, đừng lo lắng lung tung. Em nên lo xem mai có dậy nổi không kìa.” Nói rồi còn hôn lên trán cậu một cái, “Chúc ngủ ngon, Draco.”
Cậu nhìn anh cách mình thật gần, đôi mắt nâu trầm nọ hơi có ánh vàng lóe lên, “Anh hôn không phải cách rồi, Ed.” Cậu thấp giọng nói, hai tay vòng qua vai anh, hôn lên đôi môi lạnh lẽo nhưng ngọt ngào của Edward.
Draco làm như không thấy vẻ mặt mê muội của anh, khụ một tiếng, “Em đi ngủ.” Nhưng vừa xoay người đi liền bị Edward kéo tay. Anh ôm cứng thắt lưng cậu, nhè nhẹ vuốt ve gò má trắng nõn, thì thầm bên tai Draco, “Em luôn khiến anh mất khống chế thế này.”
Khoảng cách hai người thật gần, hơi thở anh vấn vương nơi vùng cổ nhạy cảm. Draco hơi run lên một cái, mặt cũng đỏ rực.
Edward hôn nhẹ lên mi mắt cong dài của cậu, theo gò má rồi lại đến môi, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Draco chớp mắt, còn chưa thấy đủ, liền chủ động ôm cổ Edward, môi mình mút lấy môi anh, vừa cắn vừa liếm. Chỉ nghe từ cổ họng anh phát ra tiếng cười trấm thấp, cái gáy của cậu bị người nào đó ấn chặt, môi Edward mở ra cho cậu vào, rồi cuốn lấy lưỡi cậu không buông như muốn ăn mất.
Đến khi Draco thở không được, Edward mới chịu tha. Anh bế cậu lên, mang cậu lên lầu.
Draco ngẩng đầu một chút liền thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của anh, “Em phải đi ngủ đi.” Edward khô khốc nói.
Cậu đắc ý ngửa đầu, nói, “Có thể làm anh mất tự chủ như vậy, em thấy vinh hạnh cực kỳ luôn đó.”
Edward vừa tức vừa buồn cười, trừng mắt lườm cậu một cái, lại nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. Cái này là do Draco thường xuyên ở đây, chiếc sopha tao nhã sớm đã bị cậu hóa phép thành chiếc giường to rộng thoải mái, hơn nữa cũng không định biến trở về.
“Nhanh ngủ đi.” Edward nói xong liền lấy sách ra đọc, Draco thấy vẫn là cuốn sách như mọi hôm.
Draco thuận theo đắp chăn lên người, nhưng dù thân thể mỏi mệt, tinh thần vẫn khá phấn chấn, một chút buồn ngủ cũng không có, “Anh chừng nào thì đi săn? Anh không đói sao?”
“Chờ mọi người trở về anh lại đi. Anh vẫn chịu được thêm vài ngày nữa, thực ra giờ anh cũng không đói.” Edward ngồi một bên giường, mở sách trong tay bắt đầu đọc, lại lần nữa nhắc cậu mau ngủ.
Draco bất đắc dĩ dẩu môi, nhắm hai mắt lại. Cậu còn cho rằng sẽ chẳng thế ngủ ngon, lại không ngờ rất nhanh đã say giấc.
================================
Sáng ngày hôm sau, chẳng hiểu sao Draco lại có hai quầng thâm to đùng. Cậu oán hờn nhìn mình trong gương, da cậu vốn trắng, hai quầng thâm càng thêm rõ rệt. Cậu đành phải dùng bùa chú lẫn lộn che giấu.
Edward tủm tỉm cười, nhìn nhìn cậu một hồi, lại lấy ngón tay chỉ chỉ quầng mắt của mình, “Còn đen kìa, Draco.”
Draco đương nhiên nghe hiểu anh đang ghẹo mình, bĩu môi không thèm để ý, tiếp tục thi chú.
Edward cũng không đi đâu, tựa cửa nhà vệ sinh nhìn cậu chằm chằm, đánh giá, “Tóc em không dài ra nhỉ.”
“Không dài ra à?” Draco thôi không xóa quầng thâm trên mắt nữa, vu vơ lặp lại. Cậu đến đây gần một năm, đúng ra tóc phải dài tới vai rồi mới phải. “Vẫn y như hồi em mới tới ha.” Edward thấy Draco không có hứng nói chuyện, nhún vai một cái rồi đi xuống lầu.
Đến lúc cậu ngồi vào chiếc Volvo, đột nhiên phun ra một câu, “Chậc, không nghĩ ra. Kệ, không dài thì không dài nữa vậy.”
“…” Edward bất đăc dĩ nhìn cậu, “Em im lặng cả buổi chỉ để nghĩ tới mỗi chuyện này thôi à?”
“Đương nhiên, chuyện này rất quan trọng nha.” Draco kiêu ngạo hất cằm lên, “Em luôn nghĩ chờ cho tóc dài rồi sẽ có thể để tóc giống ba vậy, nhưng giờ không được nữa rồi.” Nói tới đây, cậu bỗng dung có chút ảm đạm.
“Hôm qua em về muộn vậy.” Edward dời đề tài.
“À,” Draco cau mũi, giọng điệu mỉa mai,“Em sợ cô Swan về nhà cũng bị lạc, nên theo vào tận thị trấn rồi mới về.”
“Em chẳng có mấy kiên nhẫn với cô nàng nhỉ.”
“Cô ta phiền phức muốn chết.” Draco nhăn mặt than thở, lại nghe Edward phá lên cười ha ha.
Lúc Edward đang giảm tốc cho xe vào trường, từ đằng xa Draco đã thấy Bella đang đứng cạnh chiếc Chevrolet, tranh cãi cái gì đó với Mike trước mặt cô nàng.
Draco từ trong xe bước ra, lưu loát quơ lấy đống sách vở, túm tay Edward đi nhanh. Nhưng không ngờ họ còn chưa vào nhà học, Bella liền gọi cậu lại “Draco!”
Cậu trợn trắng mắt hít một hơi, xoay người lại liền thấy cô nàng kéo theo Jessica và Mike hướng bọn họ đi tới.
Draco cực kỳ có ham muốn nốc nguyên bình Phúc Lạc Dược ngay bây giờ, cậu không kiên nhẫn hỏi, “Có chuyện gì không?”
Mike đứng một bên cười làm lành, “Bọn mình đến giải thích, hôm qua là bọn mình phiền cậu quá…”
Còn chưa đợi Draco trả lời, Jessica liền níu tay áo Mike, nói chen vô giữa, “Xin lỗi cậu vì trò đùa hôm qua…” Nhưng cô nàng mới nói đến một nửa thì lắp bắp rồi im luôn, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại đôi tay đang nắm chặt của Draco và Edward. Cậu nhớ ra hôm qua cô nàng thấy bọn họ ôm nhau, xét tới ánh mắt quái dị của cô nàng, Draco có ngu cũng biết Jessica đang nghĩ cái gì.
Cậu cười như có như không nhìn cô nàng, Jessica đâm ra do dự không biết nói tiếp làm sao. Bella và Mike lại không hiểu gì cả. Không khí nhất thời trở nên kỳ quái.
“Draco, xin lỗi cậu nhiều lắm. Đáng lẽ mình không nên đồng ý trò đùa kia.” Bella thấy không ai nói gì, liền mở lời xin lỗi.
Ánh mắt Draco nhìn Bella lóe lên tia tinh quái, cậu khoái trá thầm nhớ lại khuôn mặt vặn vẹo của cô nàng khi uống phải độc dược, “Cũng không có gì, dẫu sao cũng tiện cho tôi…”
Bella không hiểu Draco đang nói đến điều gì, nhất thời cả đám lại trở nên trầm mặc.
“Phải vào học.” Draco gật gật đầu chào bọn họ cho có lệ rồi kéo tay Edward đi mất.
Đến khi cách ba người kia một khoảng khá xa, Draco mới thả tay Edward, cười nham nhở, “Em nghĩ ngày mai sẽ có tin vịt là chúng ta hẹn hò nhau đó.”
“Lời đồn á?” Edward tò mò, “Đó vốn là sự thật mà.”
“Ôi Ed, mọi người ở trường cùng lắm nghĩ mình chơi thân thôi.” Draco cười khẽ, “Hôm qua Jessica thấy anh ôm em, ngày mai nhất định người ta sẽ nói, cái gì nhỉ, ờ… Em không thèm nhìn Bella, bởi vì bị anh mê hoặc rồi, đối xử với bạn nữ mới ác liệt như vậy.”
Edward nhếch môi, để lộ nụ cười quyến rũ chết người, “Bọn họ nói đúng đó, tính ra cũng không phải đồn đãi gì đâu.”
Draco lắc đầu, “Không không, nếu vậy phải nói anh bị cậu Malfoy đẹp trai đây mê hoặc mới đúng.”
Edward cười to, không thèm để ý ánh mắt dòm ngó của người khác nắm tay Draco không chịu thả, “Vậy để tin đồn trở thành sự thật đi.”
================================
hôn như thế rồi, bế lên giường như thế rồi, v mà anh vẫn nhịn được? anh có còn là đàn ông không 囧 mà sao Dray có tiềm chất dụ thụ à, dụ bạn trai thì thôi đi, qua bên kia cũng dụ cha nó 囧
mà mấy cưng coi London has fallen chưa? coi đi trc khi nó hết cái này nhất định phải đến rạp mà xem, đừng chờ sub HD, ko đã đâu tin tuôi, hint tát vỡ mặt đấy ❀‿❀ cứ coi đi rồi các thím sẽ sôi sùng sục đi lục truyện cận vệ công ra đọc, nhưng vẫn ứ chệu đc vì đam như thế rất ít:))) (ai có thì cho xin cái tên:)))
2 bạn nam chính người làm Tổng thống người làm cận vệ, dắt tay nhau chạy (né bom) khắp London:)) tình như cái bình luôn, Tổng thống bao dễ thương, anh cận vệ bao menly, chất lừ kiểu Mỹ o(>﹏