Mê Vợ Không Lối Về

Chương 943: Cô trở về




Điền Khởi Phong nháy mắt, hỏi: "Có phải người đàn ông mỗi khi sai lầm chuyện gì đều không thể tha thứ không?"

Tông Ngôn Hi nhanh chóng hiếu kì, không phải lần đầu anh ta hỏi cô những câu như thế, rốt cuộc là vì điều gì?

"Chẳng lẽ anh muốn tôi hòa hảo với hắn?"

Điền Khởi Phong ho nhẹ một tiếng: "Tôi chỉ muốn biết đàn ông phải phạm phải sai lầm lớn đến mức nào, vậy sự tha thứ trong lời nói của cô là dành cho những sai lầm vô bổ ư.”

Tông Ngôn Hi: "..."

"Đùa một chút thôi." Anh ta khởi động xe: "Quay lại khách sạn ư?"

"Không, đi đến tập đoàn Hằng Khang." Tông Ngôn Hi nói.

"Chuyện công việc ngày mai có thể bàn bạc, hôm nay nghỉ ngơi trước một chút đi." Điền Khởi Phong nói, anh ta lo Tông Ngôn Hi quá mệt mỏi, xuống máy bay một tý đã phải đối mặt với Giang Mạt Hàn thì phí sức quá.

Tông Ngôn Hi nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Vẫn nên đến Hằng Khang đi."

Cô muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, Bố mẹ vẫn luôn lo lắng cho cô, cô muốn trở về thăm bọn họ.

Bởi vì cô muốn trả thù Giang Mạt Hàn nên một năm này vẫn luôn trốn tránh Bố mẹ, Bố mẹ cũng biết ý không xuất hiện, cô biết, bọn họ vẫn luôn ngóng trông cô.

Cô cũng không muốn ở đây nữa, chỉ muốn kết thúc hết mọi chuyện ở đây, một lần nữa bắt đầu lại.

Cô không thể để quá khứ cản trở cả đời mình.

Đoạn đường đằng sau còn rất dài.

Điền Khởi Lãng nói: "Không biết Giang Mạt Hàn có ở công ty hay không, tôi hỏi thăm trước đã."

Nói xong anh ta gọi điện thoại cho thư ký, hỏi Giang Mạt Hàn có ở đó hay không.

Thư ký nói: "Tổng giám đốc Giang không ở đây."

"Cô Lâm đã trở về, có việc muốn bàn với anh ta." Điền Khởi Phong nói.

Thư ký trầm mặc một chút rồi đáp lại: "Vậy tôi giúp anh hỏi thăm một chút nhé?"

"Có thể."

Điện thoại cúp máy, thư ký liên hệ cho Nam Thành.

Nam Thành đã sắp sửa không giữ được bình tĩnh, lòng muốn đi lên trông Giang Mạt Hàn một chút, anh ngốc ở trêи đó quá lâu, lâu đến mức anh ta dằn lắm mới không xông lên đó.

Trước mặt đặt xuống một ly nước trống không, anh ta dưới lầu khát còn có thể uống nước, nhưng Giang Mạt Hàn trêи lầu không uống giọt nước nào, cứ ngây người ở trêи lầu mãi một ngày một đêm.

Anh ta thực sự lo lắng.

Đúng lúc này, khi tiếng chuông vang lên là lúc thư ký gọi tới hỏi thăm anh ta về Giang Mạt Hàn: "Ngài Điền phụ trách bên công ty Nhuận Mỹ vừa mới gọi nói rằng cô Lâm đã trở về, muốn gặp tổng giám đốc Giang, anh biết tổng giám đốc Giang ở đâu không?"



"Cô ấy trở về rồi?" Nam Thành kϊƈɦ động hỏi.

Lúc này có lẽ chỉ có cô mới có thể khiến Giang Mạt Hàn ổn định tinh thần?

Bên kia thư ký sửng sốt một chút, giọng của Nam Thành quá mức kinh hỉ, đến mức khiến cô ta thấy kinh ngạc: "Đúng vậy, cô Lâm bên Nhuận Mỹ muốn gặp Tổng giám đốc Giang."

"Tôi biết rồi, mời cô ấy đến công ty, lát nữa tổng giám đốc Giang sẽ đến."

"Được."

Nam Thành cúp điện thoại liền chạy nhanh lên lầu, vọt tới cửa phòng, nhìn thấy Giang Mạt Hàn ngồi bệt dưới đất dựa vào thành giường, dường như trong tay đang cầm một tờ giấy.

Nam Thành sững sờ tại cửa.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Giang Mạt Hàn chật vật như vậy.

Bước chân chậm dần, nhẹ nhàng đi tới, thấp giọng nói: "Cô ấy đã trở về."

Giang Mạt Hàn ngẩng đầu, Nam Thành lại lặp lại một lần: "Bà chủ đã trở về, cô ấy đang ở công ty chờ anh."

Trước đó anh rất muốn gặp lại cô, nhưng giờ phút này, lại sợ.

Không dám đối mặt với cô, lại không dám hỏi, đứa bé kia còn sống hay không.

Nam Thành ngồi xuống: "Cơ hội cuối cùng để anh xin lỗi cô ấy, có lẽ vẫn còn cứu vãn được."

Giang Mạt Hàn nhìn anh ta, hỏi: "Tôi còn hi vọng?"

Nội tâm của anh không một chút chắc chắn.

Giờ phút này anh hỏi Nam Thành, kỳ thật càng giống anh đang hỏi chính mình.

Nam Thành trả lời đầy khẳng định: "Cô ấy đã từng yêu anh như thế, chắc chắn sẽ cho anh một cơ hội."

"Thật sao?" Giang Mạt Hàn không tin, nếu như anh bị tổn thương như thế thì anh chắc chắn không thể tha thứ và xóa bỏ hiềm khích lúc trước đâu.

"Em ấy trở về rồi, tôi phải đến gặp em ấy." Anh đứng lên, bởi vì ngồi quá lâu, một nửa thân thể đã chết lặng khiến anh không thể đứng vững, cả người lung lay, Nam Thành nhanh tay đỡ lấy anh, lại bị anh giằng ra: "Không cần, tôi rất khỏe."

"Cậu xuống lầu chờ tôi."

Anh cần rửa mặt một chút, đi gặp cô, ít nhất anh phải ăn mặc chỉnh tề, dùng trạng thái tốt nhất để gặp mắt cô.

Nam Thành gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Giang Mạt Hàn tắm rửa, đổi đi quần áo đã nhàu nhĩ, mặc vào một bộ tây trang màu đen, vốn dĩ được cắt may theo số đo của anh mà bây giờ đã rộng ra một chút. Hóa ra chỉ trong một ngày ngắn ngủi, anh đã gầy đi.

Dù anh đã cố gắng giấu đi sắc mặt của mình nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét tiều tụy khó giấu kia.

Anh đi xuống lầu, Nam Thành đứng trong phòng khách, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn thấy anh có thể chấn chỉnh tinh thần, trong lòng thở dài một hơi.



"Tôi đi lấy xe." Anh ta đi ra ngoài trước.

Giang Mạt Hàn đi xuống lầu, đứng tại phòng khách, nhìn khắp bốn phía trong phòng một vòng, nơi quen thuộc này anh đã chung sống với cô được ba năm.

Gánh chịu rất nhiều hồi ức khó mà quên được.

Một năm nay cô đã rời đi, anh không dám bước vào nơi này, là bởi vì không dám đối mặt với những thứ mà hai người từng chung đụng.

Anh khẽ vuốt cằm, hiện tại, anh muốn một lần nữa khiến cô trở lại.

Nghĩ tới đây, anh cất bước đi ra ngoài.

Tại cổng, Nam Thành đã ngồi trong xe khởi động động cơ.

Giang Mạt Hàn lên xe, anh ta lập tức lái xe đi.

Trêи đường đi anh thỉnh thoảng nhìn kính để quan sát Giang Mạt Hàn, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện bản thân không thể nói được bất kỳ câu nào.

Một đường phóng ga, xe dừng tại phía dưới tập đoàn Hằng Khang.

Nam Thành xuống xe chạy ra đằng sau, lúc đang muốn giúp anh mở cửa xe thì anh đã đẩy cửa xe bước xuống.

Anh đứng ngay dưới tòa nhà, ngẩng đầu nhìn thoáng lên đó rồi lập tức cất bước đi vào.

Nam Thành cùng lên theo, vừa đi vừa gọi điện thoại cho thư ký, hỏi Tông Ngôn Hi đang ở đâu.

Thư ký nói đang ở trong phòng khách.

Thang máy mở ra, hai người đi vào thang máy, Nam Thành nói: "Bà chủ đang ở trong phòng khách."

Giang Mạt Hàn không đáp, trêи mặt cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, thế nhưng cánh tay xuôi bên người lại nắm chặt thành quyền.

Đinh một tiếng thang máy dừng lại.

Bước chân của anh chần chờ một chút mới đi tiếp.

Anh đi đến phòng khách.

Nam Thành thì đến phòng thư ký, bảo rằng hôm nay dù có bất cứ việc gì cũng không được đi gọi Giang Mạt Hàn.

Thư ký không hiểu: "Nếu như trong công tác có chuyện tương đối khẩn cấp thì sao?"

"Vậy cũng không được, nếu vậy hãy nhanh chóng tìm tôi, tóm lại, hôm nay Tổng giám đốc Giang không muốn gặp ai, không cho phép bất cứ ai quấy rầy, hiểu không?"

Thư ký gật đầu: "Đã hiểu."

Tại cửa phòng khách, Giang Mạt Hàn đứng tại cửa, hàm dưới kéo căng thành một đường thẳng, anh nắm tay thành quyền hít sâu một hơi mới nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa bước vào.

Tông Ngôn Hi ngồi quay lưng về phía anh, Giang Mạt Hàn đưa mắt tới đã nhìn thấy một bóng lưng vô cùng quen thuộc.