Lăng Vi phản ứng khá nhanh, Lâm Nhụy Hi ngơ ngác: “Là cô?”
Nhưng cô ấy lại cảm thấy không đúng, thân phận của cô ấy là đại diện của Nhuận Mỹ, cô ấy luôn ở nước ngoài, vì vụ án lần này cho nên cô ấy mới về nước.
Trước đây hai người không quen biết.
Cô ta làm sao biết mình sẽ hại cô ta mà hãm hại mình chứ?
Lúc này một người cảnh sát sĩ quan đi đến trước mặt Lăng Vi: “Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án cố ý giết người, mời cô đi cùng chúng tôi.”
“Tôi không có, tôi không biết các anh đang nói gì.” Lăng Vi phủ nhận.
“Mời cô đi cùng chúng tôi để điều tra.” Cảnh sát sĩ quan không nói gì thêm với cô ta, hơn nữa còn bảo cấp dưới dẫn cô ta đi.
Lăng Vi lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại, cảnh sát sĩ quan giơ tay giật lấy điện thoại của cô ta.
“Bây giờ cô là người bị nghi ngờ, cô hãy hợp tác với chúng tôi, cản trở người thi hành công vụ, không hợp tác điều tra cũng phạm tội.” Lời lẽ của cảnh sát sĩ quan sắc bén, nói xong ông ta nhìn sang Tông Ngôn Hi, lúc này nhờ sự giúp đỡ của nhân viên cảnh vụ cô ấy đã cởi được sợi dây thừng ra, hơn nữa họ còn cho cô ấy một chiếc áo để khoác.
Người cô rất bẩn, tóc và mặt đều có mùi dầu khí, nhưng cô không để tâm, những người này không phải do cô ấy sắp xếp càng không trong dự tính của cô ấy, cô ấy dám để Lăng Vi trói mình lại là vì cô ấy biết sau lưng cô ấy có người chống đỡ.
Người đó không xuất hiện là vì nể mặt cô ấy.
Trước đây do cô ta có ý thù địch, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta không còn mặt mũi gặp ai cho nên mới trốn đằng sau.
Trước đây cô ấy chỉ suy đoán, bây giờ cô ấy có thể khẳng định rồi.
Cô ấy hít một hơi sâu, lạnh lùng nhìn Lăng Vi, khóe miệng hơi cong lên.
“Thật sự là cô sao? Cô rốt cuộc là ai? Tại sao cô lại hãm hại tôi?” Lăng Vi bắt đầu hoảng sợ.
Tông Ngôn Hi đi về phía trước: “Là tôi hãm hại cô sao? Không phải cô có ý định giết tôi sao? Không phải là cô tự thừa nhận là cô phóng hỏa sao? Lời vừa nói mà đã không nhớ rồi sao?”
Lăng Vi bỗng tức giận hét lên: “Cô là ai??”
Bây giờ rất ràng, tất cả là do cô ấy làm.
“Cô đoán xem tôi là ai? Tôi chính là tôi? Có lúc nào thay đổi chứ? Nếu thay đổi cũng là do cô, để tôi nhìn rõ sự hiểm ác của lòng người.”
Nói xong cô ấy nói cảm ơn với nhân viên cảnh vụ đã đưa áo cho mình.
“Cô cũng cần đi với chúng tôi về đồn làm bảng tường trình.” Vị nhân viên cảnh vụ đó nói.
“Được thôi.” Tông Ngôn Hi nói với thái độ rất phối hợp.
Mặt Lăng Vi trắng bệch, không thể tin được nói: “Chẳng lẽ cô là…”
Cô ta vẫn chưa nói xong thì đã bị hai người nhân viên cảnh vụ áp giải lên xe cảnh sát, Tông Ngôn Hi theo hai nhân viên cảnh vụ khác lên xe cảnh sát.
Sĩ quan cảnh sát phụ trách vụ án này vẫn còn ở lại hiện trường thu thập bằng chứng.
Lý Thành Kiệt nấp trong bóng tối cầm điện thoại, nhìn xe cảnh sát dần đi xa, anh ta cảm thấy hạnh phúc vì quyết định của anh ta.
Sự xuất hiện của mấy người cảnh sát này rất đúng lúc, trùng hợp như vậy sao?
Rõ ràng không thể nào, giống như đã mai phục trước rồi.
Quả nhiên là thiên kim nhà họ Tông, đằng sau có thế lực lớn.
Anh ta lắp điện thoại vào sau đó quay người rời đi, điều kiện mà Tông Ngôn Hi nói với anh ta chính là, nếu Lăng Vi muốn hại cô ấy thì bọn họ phải tương kế tựu kế, lấy chuyện Lăng Vi muốn hãm hại cô ấy làm chứng cứ.
Tất nhiên trong quá trình này, Tông Ngôn Hi phải làm mồi nhử.
Người của Lý Thành Kiệu vừa nãy chỉ là bắt người đến rồi đi, không tham gia vào chuyện hại người, cũng là để làm đệm lót cho chuyện xảy ra sau này, đề phòng tránh bị liên lụy.
Đây cũng là điều mà anh ta và Tông Ngôn Hi đã nói rõ với nhau.
Anh ta muốn né khỏi chuyện này, Tông Ngôn Hi muốn trừng trị Lăng Vi, bọn họ đều có tính toán riêng cho nên mới hợp tác với nhau.
Bây giờ chỉ cần anh ta đưa những gì anh ta quay lại được cho Tông Ngôn Hi thì chuyện mà anh ta đồng ý với Tông Ngôn Hi đã hoàn thành được một nửa.
Anh ta lên xe rời đi.
Bắt đầu vào khu vực thành phố, anh ta dừng xe bên ven đường gần cục cảnh sát, Tông Ngôn Hi làm bảng tường trình, có lẽ sẽ ra nhanh thôi.
Anh ta hạ cửa sổ xuống, một tay để trêи cửa xe, lấy bao thuốc ra, đốt cháy một điếu thuốc đang đặt trêи miệng.
Anh ta thổi ra một hơi trắng làm mờ đi biểu cảm của anh ta.
Qua một lúc, anh ta nhìn thấy Tông Ngôn Hi đi ra, anh ta lái xe qua đó: “Cô Tống.”
Tông Ngôn Hi đi lại đó, nhìn thấy anh ta cô còn ngạc nhiên, không ngờ anh ta sẽ đợi cô ngoài cửa cục cảnh sát: “Sao anh lại ở đây?”
Anh ta nhìn Tông Ngôn Hi nói: “Hay là về nhà thay quần áo trước, rồi chúng ta nói chuyện sau?”
Tông Ngôn Hi nói: “Phiền anh đưa tôi đến khách sạn.”
“Vậy đi thôi.” Lý Thành Kiệt đi về phía xe, anh ta giúp cô ấy mở cửa xe sau, Tông Ngôn Hi cúi người ngồi xuống xe.
Sau khi lên xe, Lý Thành Kiệt khởi động xe, nói: “Chuyện này sẽ không dây dưa đến tôi chứ?”
Suy cho cùng người của anh ta cũng tham gia vào trận phóng hỏa lớn này.
“Tôi sẽ không bán đứng anh, chúng ta đã nói rõ ngay từ đầu rồi, không phải sao?” Tông Ngôn Hi nhìn anh ta: “Anh muốn dẫn theo người của anh làm mấy chuyện này mãi sao?”
Rõ ràng không thể lâu dài được, cho dù cô ấy không truy cứu nhưng sau này thì sao?
Suốt ngày bên cạnh hồ sao lại không ướt giày được chứ?
“Nếu anh thực sự nghĩ cho anh em của anh thì hãy đi tìm công việc đàng hoàng, dù sao những chuyện này là phạm pháp.” Tông Ngôn Hi góp ý nói.
Trong lòng cô ấy có chút mong đợi, Giang Mạt Hàn biết Lăng Vi là kẻ tội phạm giết người sẽ có biển cảm gì đây?
Biết có người cố tình giết Tông Ngôn Hi, anh ấy sẽ có chút áy náy và đau lòng nào không?
“Đây là chuyện cuối cùng mà cô muốn tôi làm vì cô sao?” Lý Thành Kiệt hỏi.