Mê Vợ Không Lối Về

Chương 85: Bởi vì lòng tham bị diệt khẩu




Lâm Tử Lạp cụp mắt, nhìn thấy một chiếc thẻ nhớ nằm trong lòng bàn tay của anh ta, lông mày cau lại: “Đây là cái gì?”

Sắc mặt của Vu Đậu Đậu trở nên trịnh trọng vài phần: “Anh tôi không tự sát, là bị mưu sát.”

Lại là câu nói này, Lâm Tử Lạp không có hứng thú.

“Xin lỗi, tôi còn có chuyện, phải đi rồi.” Cô trả tiền lấy thẻ đi vào chỗ cửa ra vào.

Dưới tình thế khẩn cấp, Vu Đậu Đậu chạy đến kéo cổ tay cô lại: “6 năm trước, anh tôi nhận được một khoản tiền, khoản tiền đó là một người phụ nữ cho anh ấy, muốn anh ấy đâm chết một cô gái!”

Đoàng!

Dường như có sét đánh trúng đầu của Lâm Tử Lạp.

6 năm trước, có người muốn hại cô?

“Cô chính là cô gái mà anh tôi muốn đâm chết đó, kết quả cô may mắn không có chết đúng không?” Vu Đậu Đậu nói ra suy đoán của mình.

Cũng là sau khi phát hiện đoạn ghi âm đó, Vu Đậu Đậu mới hiểu, Lâm Tử Lạp khi nhìn thấy anh ta lại có loại phản cảm và căm ghét ập đến.

Lâm Tử Lạp giật lấy chiếc thẻ nhớ trong tay anh ta, cẩn thận nhìn, chắc là thẻ nhớ của điện thoại, loại điện thoại đời cũ trước đây mới có thể dùng được, điện thoại thông minh bây giờ, bộ nhớ trong đã rất cao, gần như không cần dùng đến thứ này nữa, cô để lại chiếc thẻ nhớ vào trong tay anh ta: “Trong này có chứng cứ?”

“Nếu như cô có thời gian, chúng ta có thể tìm một nơi nói chuyện.” Vu Đậu Đậu biết Lâm Tử Lạp sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Lâm Tử Lạp đã đồng ý, cô cũng muốn biết năm đó là ai muốn hại cô.

Phải biết, vụ ai tại xe khi đó suýt nữa khiến cô mất đi con.

“Tôi biết gần đây có quán cà phê, chúng ta đến đó đi.” Lâm Tử Lạp đi trước dẫn đường.

Vu Đậu Đậu đi theo cô.

Quán cà phê ở gần tiểu khu, là tối qua cô nhìn thấy.

Rất nhanh đã đến quán cà phê, Lâm Tử Lạp tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

“Anh muốn gọi gì không?” Mặc dù Lâm Tử Lạp cũng muốn nhanh chóng biết được chân tướng, nhưng nhìn dáng vẻ của Vu Đậu Đậu, hình như rất khát.

“Tôi muốn uống nước.” Anh ta thật sự khát.

Lâm Tử Lạp đưa menu cho nhân viên phục vụ: “Trước tiên cho hai chúng tôi hai ly nước lọc, cần gì sẽ gọi cô.”

“Được.”

Nước lọc được đưa lên, sau khi đợi nhân viên phục vụ đi xa, Vu Đậu Đậu sau khi uống hết ly nước, Lâm Tử Lạp nói: “Nói đi, rốt cuộc là sao?”

“Cô nghe trước đã.” Vu Đậu Đậu lấy một chiếc điện thoại có thể cho chiếc thẻ nhớ vào, bật ra, cho chiếc thẻ nhớ vào, sau đó mở máy, tìm phần ghi âm trong chiếc thẻ nhớ mà phát lại.

Chỉ có một đoạn, chắc là ghi âm giữa chừng.

“Nếu như tôi làm theo lời cô nói, lái xe đâm chết cô gái đó, tôi há không phải sẽ ngồi tù hay sao?”

“Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh hầu tòa, càng không để anh ngồi tù, chúng ta trước đó động tay chân với phanh của chiếc xe, đến lúc đó giả bộ chiếc xe không phanh được, gây ra tai nạn, anh không cần gánh chịu quá nhiều trách nhiệm, hơn nữa anh có bệnh, tôi cũng sẽ giúp anh, anh phải biết, xong việc anh có thể nhận được một khoản tiền lớn, khoản tiền này cả đời này của anh cũng không kiếm được, đây là vụ mua bán rất lời.”

“anh yên tâm, cho dù ngồi tù, tôi cũng sẽ kéo anh ra.” Người phụ nữ dường như rất khẩn thiết muốn thuyết phục anh ta.

Hà Khiếu Ninh lúc đó chính là muốn khiến Lâm Tử Lạp niếm thử cảm giác đau đớn khi gặp tai nạn, càng là muốn mạng của cô.

Khi Tống Triển Bạch và cô ly hôn, muốn cô hoàn toàn rời khỏi thế giới này, cứ như thế không có ai có thể uy hiếp được cô ta nữa, Tống Triển Bạch cũng sẽ thuộc về cô ta.

Chỉ là cô ta không tính tới, có người sẽ cứu cô.

Hơn nữa còn dẫn cô rời khỏi thành phố B, lần rời đi này chính là 6 năm, còn sinh con nữa.

“Căn cứ theo đoạn ghi âm này, tôi đoán chắc là người phụ nữ này biết anh tôi cần tiền, lại biết anh ấy là tài xế xe tải, cho nên mới tìm đến anh ấy, lên kế hoạch gây tai nạn.” Vu Đậu Đậu cất điện thoại đi, nói.

Lâm Tử Lạp chống cằm, nhớ lại giọng nữ trong đoạn ghi âm, rất rõ ràng, cũng rất quen thuộc, cô gần như nhận ra ngay lập tức giọng nói đó thuộc về ai.

Tần Lộ Khiết của trước đây, Hà Khiếu Ninh của bây giờ.

Cô ta hại Trang Kha Nguyệt mắc bệnh thần kinh, sau này Hà Khiếu Thiên khống chế được, bây giờ không khác gì người bình thường, cô liền không muốn tiếp tục truy cứu nữa.

Lý do không truy cứu nữa cũng là vì cô ta là em gái của Hà Khiếu Thiên.

Bây giờ---

Cô luôn tưởng rằng đó chính là vụ tai nạn ngoài ý muốn, nhưng lại không ngờ.

“Cô biết người phụ nữ trong đoạn ghi âm là ai đúng không?” Vu Đậu Đậu thăm dò.

Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, ngón tay không theo quy luật mà xoay ly nước, không có trả lời anh ta, mà hỏi: “Tôi ngược lại hiếu kỳ, anh sao lại có được đoạn ghi âm này?”

Sắc mặt của Vu Đậu Đậu cứng lại, sau đó cúi đầu.

“Không muốn nói?” Lâm Tử Lạp buông tay ra, đứng dậy: “Rất cảm ơn anh nói những điều này cho tôi.”

Vu Đậu Đậu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô, không tin hỏi: “Cô không muốn truy cứu sao? Có người muốn hại cô.”

Lâm Tử Lạp nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh ta: “Truy cứu hay không, là chuyện của tôi.”

“Nhưng, cô không cảm thấy hai chúng ta hợp tác, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn sao?” Hai người hợp tác, anh ta có thể khiến người hại chết anh trai anh ta bị trừng phạt, cô cũng có thể trả thù người đã hại cô năm đó, đây không phải là chuyện vẹn cả đôi đường hay sao?

Cô tại sao sau khi nghe thấy những điều này lại có thể bình thản như thế?

“Nhưng anh đối với tôi có giấu diếm, không phải sao?” Chuyện này quả thật khiến cô bàng hoàng, nhưng không khiến cô mất đi lý trí, trong này anh ta còn có chuyện không thẳng thắn.

Vu Đậu Đậu cúi đầu, hai tay nắm chặt lại vì căng thẳng.

“Đợi khi anh thẳng thắn rồi, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên hợp tác với anh hay không.” Lâm Tử Lạp nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lơ đễnh vài phần: “Người đó, không phải anh có chứng cứ thì có thể bắt được.”

Nếu như trước kia còn dễ nói.

Bây giờ cô ta là người nhà họ Hà.

Có tiền có thế.

Muốn khiến cô ta ngồi tù đâu có dễ dàng.

“Khoan đã---” Khi Lâm Tử Lạp đi đến cửa, Vu Đậu Đậu đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của cô: “Cô ngồi xuống.”

Lâm Tử Lạp quay đầu, nhìn anh ta: “Muốn nói rõ ràng rồi sao?”

Vu Đậu Đậu mím chặt môi, gật đầu.

Lâm Tử Lạp ngồi lại vào vị trí cũ.

“Muốn hợp tác, mời anh nói hết tất cả những chuyện anh biết cho tôi nghe.”

Vu Đậu Đậu hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Tử Lạp nói: “Tôi luôn điều tra chuyện của anh tôi, nhưng đều không tìm được bất kỳ manh mối nào, mãi đến khi tôi nhận được cuộc gọi đó.”

“Cuộc gọi gì?”

“Anh tôi lúc còn sống đã để đồ ở két bảo hiểm, đến kỳ hạn không ai đến lấy, nhân viên công tác đã gọi điện thoại cho tôi.” Vu Đậu Đậu nói thật: “Số của tôi là số dự phòng, không liên lạc được với anh tôi, mới liên lạc với tôi.”

Lâm Tử Lạp không tiếp lời, yên lặng nghe anh ta tiếp tục nói.

“Anh, anh tôi hình như cố tình để ở đó.” Vu Đậu Đậu cúi đầu.

“Anh ta tại sao lại làm như thế?” Lâm Tử Lạp nhìn anh ta hỏi.

Người đã chết, anh ta không muốn vạch trần hành vi tàn nhẫn của người anh ruột của mình.

Cúi đầu không nói.

Lâm Tử Lạp đợi anh ta vài phút, anh ta vẫn không nói chuyện.

“Anh không nói thật với tôi, tôi không hiểu đầu đuôi ngọn nguồn, làm sao hợp tác? Nếu anh đã không tin tôi, thì việc gì gọi tôi lại?”

“Tôi không có không tin tưởng cô.” Vu Đậu Đậu lập tức phủ quyết.

“Đoạn ghi âm này có thể là anh tôi nhân lúc nói chuyện với người phụ nữ đó, cố tình ghi âm lại, sau khi xong việc, anh tôi lấy được tiền--- có thể lại lấy đoạn ghi âm này tìm cô ta đòi tiền nữa, uy hiếp cô ta mới bị diệt khẩu.

Nói đi nói lại, anh trai anh ta chết là vì lòng tham.

Lâm Tử Lạp cũng đoán được tất cả, anh trai anh ta là một tài xế, bị Hà Khiếu Ninh mua chuộc, cố tình đâm chết cô, sau khi tai nạn xảy ra, cô ta ra nước ngoài, mà anh trai anh ta quá tham lam, sau khi lấy được tiền lại đi uy hiếp Hà Khiếu Ninh mới bị diệt khẩu.

“Cô muốn làm thế nào, cô nhất định sẽ không tha cho người hại cô đúng không?” Vu Đậu Đậu có hơi cấp thiết hỏi.

“Sự việc mặc dù đã rõ ràng, nhưng muốn lật án, chuyện này không dễ đâu.” Lâm Tử Lạp đứng dậy: “Tôi hôm nay còn có việc.”

“Tôi đưa cô đi.” Vu Đậu Đậu cũng đứng dậy: “Tôi có xe.”

Lâm Tử Lạp nhìn anh ta rồi gật đầu.

Sau khi lên xe, Vu Đậu Đậu viết số điện thoại của mình cho cô: “Đây là số điện thoại của tôi, cô bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tôi giới thiệu lại một lần nữa, tôi tên Vu Đậu Đậu.”

Lâm Tử Lạp nhận lấy: “Tôi sẽ lưu lại, anh gọi tôi là Lâm Tử Lạp là được!”

“Ừm.” Vu Đậu Đậu chuyên tâm lái xe, rất nhanh xe đã dừng trước cửa hàng đang tu sửa.

Tạ Na sốt ruột đợi ở cửa, nhìn thấy Lâm Tử Lạp thì chạy đến: “Chị sao bây giờ mới đến?”