Mê Vợ Không Lối Về

Chương 640: Chó cắn Lã Động Tân




Anh ấy cười: "Cô yên tâm, tôi không có mơ ước gì với cô đâu, nếu như thực sự sợ tôi quấn lấy vậy thì tôi đi, cô không cần phải đi đâu."

Anh ấy buông cái khăn trong tay xuống rồi đứng lên: "Cô ngồi xuống ăn đi, vì để cho cô yên tâm, cũng như mọi người được yên tâm ăn cơm, tôi đi là được rồi."

Anh ấy nói xong thì chào một tiếng với Lâm Tân Ngôn: "Chị dâu, em đi trước đây."

Lâm Tân Ngôn không kịp nói câu nào, chỉ có thể nhìn theo.

Sau khi Tô Trạm đi rồi, Lâm Tân Ngôn kéo Tần Nhã ngồi xuống.

Ngồi xuống rồi ăn cơm cũng không nổi, Lâm Tân Ngôn rút một tờ giấy đưa cho cô ấy: "Em muốn khóc thì khóc đi, khóc lên trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút."

Lâm Tân Ngôn nhìn Tông Cảnh Hạo và Thiệu Vân, họ cảm thấy chỗ này không thích hợp lắm nên cũng không tiện nói thêm cái gì.

Thật ra nguyên nhân của chuyện này, Tông Cảnh Hạo từng nói chuyện với Thiệu Vân.

Lần trước Thiệu Vân bận rộn vì anh ta nhưng cả hai lúc nào cũng bận rộn nên cũng chưa ngồi xuống nói chuyện này cho thật rõ.

Trải qua chuyện lần này, Tông Cảnh Hạo biết cha Lâm Tân Ngôn không phải là một nhân vật đơn giản, nếu không cũng không có tầng quan hệ này.

Mặc dù ông ấy không ra tay làm cái gì, nhưng chỉ cần cung cấp manh mối thôi cũng đáng quý rồi, dù sao anh ta cũng không có cách nào tra ra được chuyện lâu về trước như vậy.

"Thuận lợi chứ?" Thiệu Vân hỏi.

Những lúc anh ta không có cười đùa cợt nhả, luôn đem đến cho người khác cảm giác rất hù dọa người ta, là dạng người mà chỉ cần nhìn tới cũng đủ khiến con nít òa khóc.

Nhưng khi anh ta không đứng đắn cứ cười đùa ầm ĩ lại khiến người khác thấy rất có cảm tình.

Anh ta rất ít khi giấu bộ mặt cười của mình, phần lớn đều là dáng vẻ cười đùa hi hi ha ha.

Tông Cảnh Hạo nói: "Phía trêи đã thành lập ban chuyên án điều tra, mọi chuyện gây ra lại lớn như vậy chắc chắn sẽ bị kiểm tra tới."

Thiệu Vân gật đầu: "Có cần giúp đỡ gì thì cứ nói."

Ông ta thấy đây cũng không phải người ngoài, đây là chồng Lâm Tân Ngôn, cũng chính là con rể của anh cả ông ta.

Tông Cảnh Hạo cũng không muốn ông ta gặp phiền phức nên thấy hiện tại nói như vậy cũng đủ rồi.

"Em dẫn Tần Nhã về trước đây." Lâm Tân Ngôn đi tới, đồ ăn ở đây cô ấy ăn không vào, chỗ này cũng không thích hợp ngồi lâu, Tần Nhã lại không muốn về biệt thự nên cô ấy sẽ dẫn Tần Nhã đi ra ngoài giải buồn một trận.

Tông Cảnh Hạo nói: "Anh đưa em đi."

Anh lo lắng cho Lâm Tân Ngôn, chính bản thân cô còn là phụ nữ có thai cần người chăm sóc, anh sợ cô bị mệt.



Lúc này Tần Nhã chắc chắn không muốn bên người có quá nhiều người, nên Lâm Tân Ngôn từ chối:

"Bây giờ chúng ta không có trở về nhà, có thể sẽ ra ngoài đi dạo một chút, em đặt một gian phòng trong khách sạn Định Quân Lan cho chú hai, anh đưa chú ấy đi nghỉ ngơi đi."

Ban đầu cô muốn đưa Thiệu Vân tới biệt thự, nhưng biệt thự không còn phòng trống, hai người giúp việc còn có phòng Tông Khải Phong và của Trình ɖu͙ƈ Ôn, còn có Tần Nhã và bọn nhỏ, phòng còn lại chính là phòng sách và nhà kho, cũng không chuẩn bị được thêm phòng nào nữa nên cô mới đặt một khách sạn sang trọng cho chú hai.

Thiệu Vân vẫy tay: "Nói cho chú biết hướng đi là được, người lớn như chú đây còn cần người đưa sao, coi chú là con nít à."

Lâm Tân Ngôn cười nói: "Chú hai, giữa trưa người không ăn được gì, đói bụng thì gọi đồ ăn thêm trong khách sạn nha, ban đêm con sẽ bày tiệc mời khách."

"Yên tâm đi, chú có thể tự chăm sóc chính mình, con đi chăm sóc Tần Nhã đi, các con có bận gì thì bận đi, không cần để ý tới chú đâu." Thiệu Vân hoàn toàn bày ra dáng vẻ hào phóng:

"Chỉ cần con nói địa chỉ biệt thự cho chú, đêm nay chú tự mình đi tới."

Tính cách Thiệu Vân như vậy, Lâm Tân Ngôn liền nói địa chỉ cho chú ấy xong thì đi với Tần Nhã.

Về phần Tông Cảnh Hạo có đưa Thiệu Vân hay là tự mình Thiệu Vân về khách sạn cô cũng không biết nữa.

"Chúng ta đi xem phim có được không?" Lâm Tân Ngôn nói.

Tần Nhã không nói tiếng gì.

Lâm Tân Ngôn than thở ra một hơi: "Chị mang thai, cũng không thể cùng em uống rượu được, nếu như em khó chịu vậy chị thay em nói chuyện với Tô Trạm nha."

Tần Nhã lắc đầu: "Không cần, em quyết định rồi thì sẽ không hối hận, chỉ là khi dứt bỏ có hơi đau đớn chút thôi."

Lâm Tân Ngôn thở dài: "Chị có thể hiểu được tâm trạng của em, nhưng không biết an ủi em thế nào."

"Vậy chị đi theo em một chút đi" Cô ấy lôi kéo cánh tay Lâm Tân Ngôn rồi nói.

Lâm Tân Ngôn gật đầu, giữa trưa rất nóng nhưng đi bộ dưới cây ngôn đồng rậm rạp lại thấy không quá nóng.

Khi Tần Nhã đã quyết định thì cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý chỉ cần thêm chút thời gian để tiêu hóa nó mà thôi.

Cô ấy tin tưởng mình có thể chịu nổi, đã từng khổ sở như vậy vẫn có thể kiên trì tới bây giờ, hiện tại nhất định cũng làm được.

So với những nỗi khổ mà cô ấy đã chịu thì những gì Tô Trạm chịu cũng không tốt hơn chút nào.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tô Trạm đi uống rượu một mình.

Một người kêu liền mấy chai rượu ngoại, Tô Trạm thường xuyên tới chỗ này cho nên quản lý thấy anh ta liền biết, nhìn anh ta một mình đi uống rượu giải buồn thì đi lên nói:



"Tôi gọi thêm phụ nữ cho cậu nhé?"

Tô Trạm tiếp tục rót rượu vào ly, giống như không nghe thấy lời quản lý nói.

"Một mình cậu uống nhiều rượu như vậy cũng chán, ở đây của tôi có mấy cô nàng khả năng uống rượu rất tốt, gọi một hai cô tới uống cùng cậu nha, dù sao uống rượu một mình vẫn không bớt buồn bằng."

Tô Trạm cảm thấy người này giống như con ruồi vậy, tâm trạng anh ấy đã không tốt mà còn cứ lải nhải bên tai anh ấy nữa.

"Con mẹ nó, anh có bị điên không? Tôi đến đây uống rượu, không phải đi tìm cô nào, ông đây có bệnh thích sạch sẽ được không? Con mẹ nó anh biến khỏi chỗ tôi ngay, đừng ở chỗ này làm phiền tới tôi!"

Cuối cùng Tô Trạm nhịn hết nổi, đành bộc phát với tên quản lý cứ líu lo suốt.

"Tôi không phải là thấy cậu uống rượu một mình đáng thương sao. Làm gì mà không biết lòng tốt của người khác vậy? Thật sự là chó cắn Lã Động Tân mà..."

"Anh nói cái đồ chơi gì? Ai là chó?" Tô Trạm nhìn chằm chằm anh ta, trêи huyệt thái dương nổi đầy gân xanh:

"Anh mới là chó. Kêu một tiếng cho tôi nghe đi?"

Quản lý cũng lạnh mặt: "Cậu uống nhiều rồi đó."

Nói xong cũng muốn đi, kết quả Tô Trạm cứ kéo anh ta lại: "Chửi xong thì muốn đi hả? Coi tôi là cái gì? Con rùa rụt cổ à?"

Quản lý nhìn anh ấy nắm lấy quần áo của mình, quay đầu lại nhìn anh ấy nói: "Cậu đừng có quậy ở đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí?"

"Ôi, anh không khách khí với tôi thế nào?" Tô Trạm cố ý không muốn buông tha, tâm trạng của anh ấy khó chịu sắp nhịn tới hỏng mất rồi.

"Anh muốn đánh tôi sao? Có gan thì ra tay đi!" Tô Trạm níu cổ áo anh ta, gào lên với anh ta.

Mùi phả tới đều là mùi rượu, quản lý nhăn mày: "Cậu tốt nhất là thả tôi ra, tôi không muốn đánh cậu."

"Con mẹ nó anh có gan thì đánh tôi đi, chẳng lẽ hèn nhát tới vậy à? Nếu hèn nhát tới vậy cũng không cần học chó cứ sủa bậy..."

Quản lý không thể nhịn được nữa nên gọi người tới: "Kéo thằng điên này ra ngoài đi.”

"Anh mới là thằng điên!" Tô Trạm mượn rượu giở trò điên loạn.

Quản lý nổi giận đùng đùng nhìn anh ấy, híp con mắt lại: "Tên nhóc này, mày muốn ăn đòn à?"

Tô Trạm hơi say gật đầu: "Đúng nha, tôi muốn ăn đòn đó."

Giờ phút này anh ấy thật sự muốn đánh với người ta một trận, anh ấy cảm thấy mình sắp chết tới nơi rồi.

Lời này lọt vào tai quản lý lại trở thành lời khiêu khích, đôi mắt anh ta hơi híp lại, gọi bảo vệ tới ra tay: "Đánh cho tôi!"