Mê Vợ Không Lối Về

Chương 613: Không thấy người đâu nữa




Hai người nhìn nhau một cái và cùng lúc đoán được cô ấy sẽ nghĩ quẩn, nên cùng nhau bước nhanh vào trong, tiếp đó lập tức nhìn thấy Tang Du đã ngất xỉu trêи mặt đất.

Thẩm Bồi Xuyên kiểm tra tình trạng của cô ấy một lúc, may mắn thay, không phải cô ấy nghĩ quẩn, mà chắc có thể là do đau lòng quá mức nên đã dẫn đến ngất xỉu.

Anh bế cô ấy lên, khi chuẩn bị ra ngoài, anh quay đầu nhìn người kia một cái: "Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu trong cục xảy ra chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."

Người kia nói: "Được."

Thẩm Bồi Xuyên bế Tang Du rời khỏi cục cảnh sát, anh đặt cô ấy ngồi ở băng ghế sau của chiếc xe đang đậu trước cửa, sau đó anh ấy ngồi vào ghế lái và khởi động xe.

Trêи đường đến bệnh viện, Tang Du tỉnh lại và nhìn rõ cảnh vật xung quanh, sau đó hỏi anh ấy bằng chất giọng khàn khàn, yếu ớt của mình: "Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nhìn cô một cái và trả lời: "Đi bệnh viện."

"Tôi không sao, tôi không cần đến bệnh viện đâu." Cô đỡ người ngồi dậy.

Thẩm Bồi Xuyên dừng xe bên đường, quay đầu nhìn cô hỏi: "Vậy em muốn đi đâu?"

Tang Du ngỡ ngàng ngồi dậy, ngoài trường học ra cô ấy không có chỗ nào để đi cả, đột nhiên phát hiện, bản thân chẳng có gì cả, cô đã cố gắng sống thật tích cực, nhưng dường như cuộc sống không bao giờ chịu chiều theo ý cô.

Ngay cả người thân cuối cùng của cô ấy cũng đã đi xa rồi.

"Tôi nghĩ, chắc kiếp trước tôi là một người rất xấu xa, hại rất nhiều người, nên kiếp này mới bị trừng phạt nhiều như vậy, nếu không thì tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế này." Cô nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trêи má.

Thẩm Bồi Xuyên không biết an ủi người khác cho lắm: "Em đừng nghĩ như vậy."

Hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối, cuộn mình lại một chỗ: "Nếu không phải vậy thì tại sao ông trời lại đối xử với tôi tệ như thế?"

"Ngoài kia vẫn còn rất nhiều người bất hạnh hơn em, em đã thi đỗ vào trường đại học tốt như vậy, chắc chắn sau này sẽ có một cuộc sống tốt hơn thôi." Thẩm Bồi Xuyên khuyên cô ấy.

Tang Du ngây người, nở một nụ cười chế giễu: "Còn ý nghĩa gì đâu cơ chứ? Trước đây tôi muốn chuyên tâm học đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc tốt, cố gắng kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để mẹ em có được một cuộc sống hạnh phúc hơn. Về sau tôi cố gắng như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì cơ chứ? Để tiền cho ai tiêu?"

Thẩm Bồi Xuyên mím môi.

Sống một mình chắc hẳn sẽ rất cô đơn, những vẫn phải cố gắng tiếp tục sống.

Sinh mệnh chỉ có một lần, không cần biết lý do là gì, cũng không được từ bỏ.

"Em không có nơi nào để đi, vậy thì hãy đến chỗ của tôi đi, đợi khi em bình tĩnh lại rồi, tôi sẽ đưa em qua đó." Thẩm Bồi Xuyên sợ rằng cô ấy sẽ nghĩ quẩn nên muốn đưa cô ấy về nhà mình trước, ít nhất cũng có thể canh chừng cô ấy, đề phòng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Tôi không đi." Tang Du từ chối, cô ấy chỉ muốn ở một mình, cô mở cửa và bước xuống xe.



Thẩm Bồi Xuyên cũng bước xuống xe và đuổi theo cô ấy: "Em muốn đi đâu?"

"Tôi muốn ở một mình, anh đừng đi theo tôi." Tang Du bước thật nhanh vì sợ sẽ bị Thẩm Bồi Xuyên ngăn lại. Cô ấy không để ý dưới chân, vô tình vấp phải bậc thang, suýt chút nữa thì té ngã, Thẩm Bồi Xuyên đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô nên mới không ngã xuống. Anh ấy định nói gì đó thì bỗng nhiên điện thoại trong túi lại vang lên.

Anh lấy điện thoại trong túi ra và bắt máy, là cục trưởng Tống gọi cho anh, nói là muốn gặp anh.

Anh ấy nhìn Tang Du một cái rồi nói: "Tôi đang ở bên ngoài."

"Ở bên ngoài cũng phải trở về ngay." Giọng điệu của cục trưởng Tống rất nghiêm túc.

Thẩm Bồi Xuyên chỉ có thể trở về ngay lập tức: "Mười phút sau tôi sẽ có mặt ở cục."

Đầu dây bên kia "ừm" một tiếng rồi cúp máy. Anh ấy không yên tâm khi để Tang Du ở một mình nên đã quyết định đưa cô ấy đi cùng: "Chúng ta cùng nhau về cục một chuyến, sau đó lại trở ra."

"Tôi không đi." Tang Du vẫn từ chối.

Thẩm Bồi Xuyên kiên nhẫn nói: "Một mình em sẽ đi đâu?"

Cô ấy im lặng.

Bởi vì cô ấy cũng không có nơi nào để đi cả.

Thẩm Bồi Xuyên không quan tâm đến lời từ chối của cô ấy, kiên quyết kéo cô ấy đến bên cạnh chiếc xe, đẩy cô ngồi vào trong, vả lại còn khoá cửa xe một cách nhanh chóng: "Một mình em ở bên ngoài nguy hiểm lắm, chúng ta đều quen nhau cả, tôi không thể nào bỏ mặc em được."

Nói xong anh ấy khởi động xe lên.

Tang Du yên lặng ngồi ở ghế sau, không khóc cũng không nói lời nào.

Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nhìn cô ấy, thấy cô không chống cự lại mình, liền đạp ga rời đi.

Sau khi về đến cục cảnh sát, Thẩm Bồi Xuyên đưa cô ấy vào phòng làm việc của mình, sau đó rót cho cô cốc nước đặt lên bàn và nói: "Em ở đây đợi tôi một lát."

Tang Du không nói lời nào, vẻ mặt đờ đẫn nhìn vào một điểm nào đó, không tập trung, giống như một con rối không có linh hồn vậy.

Thẩm Bồi Xuyên biết rằng, bây giờ dù có nói gì đi nữa thì cô ấy cũng không chịu nghe, nên anh không nói gì thêm, rồi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh đi đến trước cửa phòng của cục trưởng Tống, đưa tay lên gõ cửa, đợi đến khi nghe thấy người bên trong nói mời vào, mới đẩy cửa đi vào trong.

Cục trưởng Tống thấy anh ấy bước vào, liền đặt những món đồ trong tay xuống, bước ra khỏi bàn làm việc và hỏi anh: "Uống nước không?"

"Không cần đâu." Thẩm Bồi Xuyên đáp.

Cục trưởng Tống đi đến bàn tiếp khách: "Qua đây ngồi đi."



Thẩm Bồi Xuyên bước đến, ngồi xuống và hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì không?"

Cục trưởng Tống đắn đo một lúc rồi hỏi: "Cậu và cô Tang Du gì đó định kết hôn sao?"

Thẩm Bồi Xuyên kinh ngạc nhìn Cục trưởng Tống, mặc dù ông ta chăm sóc anh chẳng khác nào một người cha, nhưng đột nhiên lại hỏi một câu như vậy, anh cảm thấy có chút khó hiểu: "Tại sao anh lại hỏi vậy?"

"Tôi đi rót cốc nước." Cục trưởng Tống đứng dậy, với lấy tách trà trêи bàn làm việc đi pha một tách trà nóng, sau đó ngồi lại chỗ cũ, nhìn Thẩm Bồi Xuyên nói: "Hôm nay tôi mới biết mẹ của Tang Du là tội phạm."

"Bản thân nó cũng chẳng có gia thế gì cả, ở cùng nó cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho cậu."

Thẩm Bồi Xuyên nói: "Tôi biết."

"Cho dù là như vậy, cậu cũng có ý định qua lại với nó sao?" Cục trưởng Tống hỏi.

Cục trưởng Tống đơn giản là vì Thẩm Bồi Xuyên, với năng lực của anh ấy, chắc chắn sẽ không chỉ ngồi mãi ở vị trí phó cục, tương lai sau này sẽ còn tiến xa hơn nữa.

Nếu kết hôn với Tang Du, một cô gái không có gia thế, và có một người mẹ như vậy, sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của anh sau này.

Nếu anh ấy có một người vợ gia đình bề thế, thì con đường tương lai của anh ấy sẽ dễ đi hơn một chút, cũng có thể nói, gia đình nhà vợ không giúp đỡ được anh ấy, thì con đường thăng tiến của anh sẽ khó đi hơn một chút.

Thẩm Bồi Xuyên hiểu ý của cục trưởng Tống, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào gia đình nhà vợ để thăng tiến trong sự nghiệp.

Tuy trong lòng anh ấp ủ rất nhiều hoài bão, nhưng anh chỉ muốn dựa vào năng lực của bản thân để đi lên.

"Yêu cầu của tôi đối vợ tương lai rất đơn giản, chỉ cần hai người hợp nhau. Còn về hoàn cảnh gia đình, thì với tôi cũng không quan trọng cho lắm."

Ngược lại, cục trưởng Tống không hề cảm thấy bất ngờ, câu trả lời đều nằm trong dự liệu của ông. Nếu Thẩm Bồi Xuyên vì chuyện này mà chia tay với Tang Du, thì ông ấy cũng không coi trọng Thẩm Bồi Xuyên đến vậy.

Ông ấy đứng dậy và vỗ vai Thẩm Bồi Xuyên: "Chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

Thẩm Bồi Xuyên "ừm" một tiếng.

"Tôi luôn tán thưởng cậu, trước đây tôi rất muốn cậu trở thành con rể của tôi, tiếc là chúng ta lại không có duyên trong chuyện đó. Có điều trong khía cạnh sự nghiệp, nếu chuyện gì nằm trong khả năng cho phép của tôi, tôi sẽ dốc sức vì cậu."

Cục trưởng Tống thu tay về: "Được rồi, đi làm đi, an ủi con bé nhiều một chút, một cô gái bé nhỏ như vậy thật không dễ dàng gì, đối xử với người ta tốt một chút."

Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu nhìn cục trưởng Tống và muốn nói rõ ràng mối quan hệ của mình với Tang Du, nhưng nghĩ đến nút thắt này nên thôi, anh nói: "Tôi biết rồi, vậy tôi đi trước đây."

Cục trưởng Tống xua tay: "Đi đi."

Thẩm Bồi Xuyên bước ra khỏi đó, trở về phòng làm việc của mình, mở cửa ra thì phát hiện người ngồi trêи ghế sô pha đã biến mất, bên trong trống không, cốc nước trêи bàn cũng chưa uống.