Mê Vợ Không Lối Về

Chương 522: Xin đừng phân biệt đối xử với bác sĩ nam khoa sản




Khoảnh khắc “bác sĩ thực tập” nắm tay cô cũng là lúc bác sĩ tiêm vào, lúc ấy Lâm Tân Ngôn lo lắng đến mức quên mất cảm giác đau vì ghim kim.

Sau khi phản ứng lại, cô không chút du dự hất tay “bác sĩ thực tập” ra, đồng thời lườm bằng đôi mắt hạnh, lạnh lùng quát to: “Anh làm gì vậy?”

Có thể là vì thực sự tức giận nên cô không khống chế được độ to của giọng nói, làm cho rất nhiều người chú ý.

“Bác sĩ thực tập” nhìn Lâm Tân Ngôn mà không biết nên vui hay nên khóc, vui vì cô tức giận do bị người đàn ông “khác” đụng chạm, khóc vì mình rõ ràng không phải người đàn ông khác nhưng không thể chạm vào.

“Anh đi đi, tôi không cần anh giúp, tự tôi làm là được.” Lâm Tân Ngôn quay đầu lại nhíu chặt lông mày, không biết là đang tức giận người “bác sĩ thực tập” này hay đang tức giận bản thân mình.

Cái lúc mà “bác sĩ thực tập” nắm chặt tay cô, trái tim cô như một chú nai, có cảm giác tim đập thình thịch.

“Bác sĩ thực tập” đứng đó không đi, cũng không dám lên tiếng giải thích, chỉ đứng đó chờ đến khi bác sĩ lấy máu xong, Lâm Tân Ngôn đứng dậy giật lấy giấy kiểm tra trong tay “bác sĩ thực tập” rồi rời đi.

Không biết có phải vì cô đang trốn tránh người “bác sĩ thực tập” này hay không mà cô bước đi rất nhanh.

“Bác sĩ thực tập” nhìn bóng lưng vội vã của cô mà thở dài một hơi, anh ta cũng không dám quá gấp gáp, chỉ bảo vệ cô từ phía xa.

Mỗi khoa và phòng ở bệnh viện lớn đều có bảng hiệu, dù không quen cũng có thể tìm được.

Siêu âm bốn chiều thuộc khoa chẩn đoán hình ảnh nằm ở tầng một, ở đây cũng cần xếp hàng. Lâm Tân Ngôn đưa tờ giấy cho y tá xếp số rồi tìm một chỗ ngồi đợi.

“Bác sĩ thực tập” đứng cách cô vài bước.

Lâm Tân Ngôn biết anh ta đi theo nhưng cô không lên tiếng, cũng không nhìn anh ta mà chỉ làm như không biết.

“Mời Lâm Tân Ngôn đến phòng kiểm tra số hai.”



Chẳng mấy chốc đã tới lượt Lâm Tân Ngôn. Cô đứng dậy, tay cầm tờ bệnh án đi về phía phòng kiểm tra số hai.

Sau khi người kiểm tra bên trong ra ngoài, cô mới bước vào. Ngay lúc này cô ngoảnh đầu lại nhìn, “bác sĩ thực tập” vẫn đứng sau lưng cô không tới đây.

Điều đó làm cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người “bác sĩ thực tập” này chịu trách nhiệm hơi quá mức, cô thầm nghĩ người như vậy nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi trong tương lai.

Vì không phải lần đầu khám, lần mang thai trước đã làm rồi nên cô chủ động nằm xuống ngay sau khi vào phòng.

Khi cô đang định vén đồ lên thì phát hiện người “bác sĩ thực tập” đó đang ở trong phòng kiểm tra,, vừa rồi cô còn tưởng anh ta đã đi rồi.

“Không phải là người ngoài không được phép vào đây sao?” Lâm Tân Ngôn xấu hổ, người đứng bên cạnh là một người đàn ông, quan trọng là hôm nay cô mặc váy, siêu âm thì phải vén váy lên.

Nữ bác sĩ phụ trách khám bệnh phát hiện Lâm Tân Ngôn để ý có người ngoài ở đây nên nán lại, bèn cười nói với cô: “Cậu ấy là ‘bác sĩ thực tập’ nên đừng để ý, cô vén váy lên đi để tôi kiểm tra cho cô.”

Vì sợ Lâm Tân Ngôn vẫn xấu hổ, cô ấy bèn bổ sung thêm một câu: “Xin đừng phân biệt đối xử với bác sĩ nam khoa sản, được chứ?”

Lâm Tân Ngôn: “...”

Cô cắn môi. Cô không có ý phân biệt đối xử, chỉ là ban nãy có đụng chạm thân thể nên làm cho cô không được tự nhiên, bây giờ... Cô dứt khoát nhắm mắt lại rồi vén váy lên, phòng kiểm tra có bật máy lạnh, cô để lộ hai chân ra thì thấy hơi lạnh, không biết vì lạnh hay vì “bác sĩ thực tập” mà hai tay cô đặt hai bên đã siết chặt thành nắm đấm.

Bác sĩ bôi gel lên bụng cô rồi đặt dụng cụ siêu âm đầu dò lên, ngay sau đó hình ảnh hiện lên trêи màn hình, “bác sĩ thực tập” đứng bên cạnh trông cũng vô cùng lo lắng và kϊƈɦ động.

Giống như là lần đầu nhìn thấy hình ảnh này, không thể kìm nén được sự trào dâng trong lòng.

Hình ảnh siêu âm bốn chiều đã rất rõ ràng, bác sĩ như đang cố tình nói tình hình cho “bác sĩ thực tập” bằng cách nói chuyện với Lâm Tân Ngôn: “Thai nhi hơn bốn tháng tuổi đã hình thành đầy đủ mắt, tai và mũi, hiện tại cao khoảng 16cm, cân nặng 110g, nặng bằng khoảng hai quả trứng gà, phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh, không có biểu hiện gì bất thường, chỉ là...”