Mê Vợ Không Lối Về

Chương 510: Baba, con sợ




Khi Tông Ngôn Thần vừa định đi thì Lâm Tân Ngôn ở trong bếp lại gọi bé: “Ngôn Thần, con vào làm giúp mami một việc được không?”

“Vâng ạ.” Tông Ngôn Thần đi vào bếp, Lâm Tân Ngôn chỉ vào hành lá trong giỏ rau: “Con giúp mami tước vỏ nhé?”

Tông Ngôn Thần cầm hành lên, dùng hành động trả lời Lâm Tân Ngôn.

Đợi Tông Ngôn Thần tước hành xong thì Lâm Tân Ngôn cũng đun sôi vằn thắn, cô cầm hành con trai đã tước xong rồi rửa sạch, thái nhỏ cho vào bát. Cô cho tôm và mỡ heo vào, cho thêm chút xì dầu và hành lá sau đó múc nước mỳ tráng bát đũa, lại múc vằn thắn vào trong bát, như vậy là xong.

“Rửa tay ăn cơm thôi.” Lâm Tân Ngôn nói với con trai, cô đặt vằn thắn vào một cái khay, bê như vậy sẽ không bị bỏng.

Tông Ngôn Thần đã ngửi thấy mùi thơm, cũng chẳng thèm đi xem “kẻ ngốc” nữa, rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn, đợi cơm bưng lên.

Vì cho xì dầu nên nước dùng rất thơm, tôm luộc lại tăng thêm vị tươi, vỏ vằn thắn được làm từ bột kiềm nên rất mịn. Lâm Tân Ngôn đặt hai bát trước mặt các con, sau đó bưng một bát khác cho Thiệu Vân: “Nếu không đủ thì cháu làm thêm món khác cho chú.”

Lâm Tân Ngôn không biết ông về sớm vậy, cô cứ nghĩ ông sẽ về cùng Tần Nhã nên không chuẩn bị nhiều, sợ ông ăn một bát không đủ no.

Thiệu Vân xua tay cười nói: “Không cần không cần, lúc ở trêи máy bay chú đã ăn một chút rồi, từng này là đủ, dù sao cũng là chú giành của các cháu mà.”

Ông hỏi hai đứa trẻ: “Hai đứa ăn có đủ không?”

Tông Ngôn Hi ɭϊếʍ môi, nội tâm khẽ động, cười híp mắt nhìn Thiệu Vân, miệng ngọt như được quết mật: “Ông nội Thiệu, lát nữa cháu ăn xong, ông đưa cháu ra ngoài đi tản bộ có được không?”

Bé muốn ăn kem nhưng Lâm Tân Ngôn không mua cho bé, cô nói rằng ăn đồ lạnh quá nhiều không tốt cho dạ dày, nhưng bé vẫn rất muốn ăn.

Tông Ngôn Thần vừa nhìn đã biết em gái muốn làm gì, vì thế cậu nói: “Cháu cũng muốn đi, đưa cháu đi cùng với.”



Cậu bé cũng muốn ăn, nhất là sau khi ăn đồ nóng xong lại càng muốn ăn một chiếc kem.

Lâm Tân Ngôn nhíu mày: “Hai đứa con muốn làm gì? Hử?”

“Aiya, ăn nhiều nên muốn ra ngoài đi bộ cho tiêu hoá thức ăn thôi mà mẹ.” Tông Ngôn Hi bĩu môi, nhìn Tông Ngôn Thần: “Phải không anh trai?”

Hiếm khi Tông Ngôn Thần cũng phối hợp: “Đúng thế, ăn xong đi bộ tốt cho sức khoẻ.”

Lâm Tân Ngôn còn định nói gì đó thì Thiệu Vân đã ngắt lời cô: “Aiya, hai đứa muốn ra ngoài thì đi thôi, có chú đưa hai bé đi, cháu vẫn không yên tâm à?”

Thiệu Vân đã nói vậy rồi nên cô cũng không tiện nói gì, ăn tối xong, Lâm Tân Ngôn dọn bàn rồi rửa bát, Thiệu Vân đặt USB lên mặt bàn: “Đây là hiện trường chú cho người quay lại, có thời gian thì cháu xem nhé, hiện trường rất náo nhiệt, cháu không đi thật sự quá đáng tiếc.”

Ông đến là vì muốn đưa cho Lâm Tân Ngôn thứ này, nghĩ rồi không khỏi thở dài: “Thật sự không hiểu vì sao thành quả cháu vất vả làm trong hai tháng mà cháu lại không muốn lộ diện.”

Lâm Tân Ngôn cúi đầu, cũng không giải thích mà chỉ thản nhiên nói: “Chú đưa hai đứa ra ngoài đừng đi lâu quá, về sớm một chút.”

Thiệu Vân nói: “Được.”

Lâm Tân Ngôn bê bát vào bếp, hai đứa nhóc đã thay giày xong, bây giờ không cần người khác giúp nữa, hai bé đã có thể tự lo cho mình.

Thiệu Vân đưa hai anh em ra ngoài, khi vào thang máy, ông hỏi: “Hồ lô của hai đứa bán thuốc gì?”

Dù sao cũng đã ở chung với hai nhóc này được hai tháng, đi bộ? Rõ ràng không giống tác phong của hai đứa này.

Tông Ngôn Hi cười hì hì, kéo tay Thiệu Vân rồi đung đưa nũng nịu nói: “Chúng cháu đâu phải bác sĩ, bán thuốc gì chứ? Chúng cháu chỉ là muốn ăn kem thôi.”

Thiệu Vân vuốt tóc cô bé: “Biết ngay hai đứa sẽ không có giác ngộ đi bộ sau khi ăn mà, có thời gian là lại lười biếng làm ổ trong nhà xem tivi, bảo các cháu ra ngoài thì nói là nóng, bây giờ muốn ăn kem sao không kêu nóng nữa?”



“Kem lạnh nên đương nhiên ăn sẽ không nóng nữa.” Tông Ngôn Thần đáp.

“Ding” một tiếng, thang máy dừng lại, Thiệu Vân dẫn hai bé ra ngoài rồi mỉm cười xoa đầu Tông Ngôn Thần: “Cậu nhóc này rất biết ăn nói.”

Ra khỏi tiểu khu, Tông Ngôn Hi tinh mắt trông thấy bên đường đối diện có người đang nghe điện thoại, mặc dù người đó đưa lưng lại với bé, không nhìn thấy mặt nhưng cô bé vẫn nhận ra được bóng lưng đó là của ai, không khỏi bật thốt ra miệng gọi một tiếng “baba”.

Tông Cảnh Hạo đang nói chuyện điện thoại với Quan Kình thì nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại bỗng thấy hai đứa nhóc ở cửa tiểu khu. Tông Ngôn Hi buông tay Thiệu Vân ra chạy về bên này, vừa chạy vừa gọi “baba”.

“Cẩn thận.” Thiệu Vân hét lên, chạy sang phía đối diện cần phải qua đường, quá nguy hiểm.

Lúc này ở nơi không xa có một chiếc xe lao nhanh tới nhưng Tông Ngôn Hi không hề nhìn thấy, chỉ một lòng muốn chạy về phía Tông Cảnh Hạo. Hai tháng rồi cô bé mới được nhìn thấy ba, bé sợ chậm một chút là ba sẽ biến mất.

Bé muốn ba, cả kem cũng quên mất, làm gì còn chú ý tới có nguy hiểm hay không.

Chiếc xe đó đang chạy với tốc độ nhanh, không để ý đột nhiên bên đường lại có người xông ra nên vội phanh gấp lại, nhưng dù là vậy thì xe cũng không thể lập tức dừng ngay, thấy đã sắp đâm vào người thì trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc lại có một bóng đen vụt qua, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, ôm nhanh lấy cơ thể nhỏ nhắn như một cơn gió, khoảnh khắc cô bé bị ôm lấy thì chiếc xe đã ở sát ngay bên người họ.

Chỉ một giây thôi, nếu chậm một chút thì chắc chắn Tông Ngôn Hi sẽ bị đâm trúng. Chiếc xe dừng lại ở nơi không xa, Thiệu Vân chạy lại, đạp một phát vào thân xe rồi lớn tiếng mắng tài xế: “Lái xe mà không có mắt à? Tới cửa tiểu khu mà đi nhanh thế, muốn chết à?”

Tài xế cũng bị doạ sợ, cậu không ngờ lại đột nhiên có người chạy qua đường.

Nói rồi Thiệu Vân nhanh chóng chạy tới xem Tông Ngôn Hi thế nào, lúc nào cô bé đang dựa vào lòng Tông Cảnh Hạo khóc nức nở, bé gắng nói: “Baba, con sợ.”

Tông Cảnh Hạo hôn lên mặt con gái, vì khóc nên mặt cô bé đầy nước mắt khiến miệng anh cũng nếm thấy vị mặn chát, anh không hề ghét bỏ mà ngược lại còn rất đau lòng, hôn lên khoé mắt con gái, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, baba ở đây.”

Nghe thấy hai chữ “baba” này, Tông Ngôn Hi càng khóc dữ dội hơn, lòng đầy uất ức.