Mê Vợ Không Lối Về

Chương 501: Tình cờ gặp nhau trong mơ, khó thể nào quên được




“Tổng giám đốc Tông quen người bên trêи hay là có hứng thú với người đó?” Trưởng bộ phận quan hệ công chúng cúi người nhặt tài liệu bị rơi, còn có tấm thiệp mời đó, là một người bạn gửi cho cô, kẹp vào trong tệp tài liệu quên cầm đi, lúc họp không cẩn thận làm rơi tài liệu, khiến Tông Cảnh Hạo nhìn thấy, vì thế tò mò hỏi một câu.

Cô nhặt tệp tài liệu lên, tay cầm tấm thiệp đó, nhìn hai giây rồi đưa cho Tông Cảnh Hạo: “Dù sao tôi cũng đã kết hôn, váy cưới không thể mặc hai lần, nhỡ đi nhìn thấy váy cưới đẹp hơn, nói không chừng tôi lại muốn đổi chồng, chi bằng tặng cho tổng giám đốc Tông vậy.”

Thân làm trưởng bộ quan hệ công chúng, xử lý nhiều chuyện khó nhằn của công ty, nên quan sát rất kỹ biểu cảm trêи khuôn mặt của người khác.

Cho dù Tông Cảnh Hạo không có ý muốn lấy, nhưng cô có thể nhìn ra, anh có hứng thú với người bên trêи, nếu không anh sẽ không dừng lại.

Tông Cảnh Hạo không khách sáo, giơ tay cầm lấy: “Cảm ơn.”

Trưởng bộ phận quan hệ công chúng là một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, để tóc ngắn gọn gàng, mặc trang phục công sở chỉnh tề, đi theo sau anh vào trong phòng làm việc, nhân tiện hỏi một câu: “Tổng giám đốc Tông quen người phụ nữ trêи tấm thiệp sao?”

Lẽ nào đổi người tình mới rồi? Người phụ nữ lần trước mà anh thừa nhận trước mặt nhân viên công ty không giống như này.

“Cô có hứng thú với chuyện riêng tư của tôi như thế sao?” Tông Cảnh Hạo vô cảm lạnh lùng nhìn cô.

Trưởng bộ phận quan hệ công chúng rất biết điều, cười cười: “Lắm chuyện là bản tính của phụ nữ mà, tôi cũng thế, mặc dù tổng giám Đốc luôn xem tôi như đàn ông.”

Nói xong cô ngồi vào vị trí của mình, Tông Cảnh Hạo dùng người không phân biệt trai gái, chỉ cần có đủ năng lực, anh đều giao phó nhiệm vụ lớn.

Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ mặc sườn sám màu đỏ bên trêи tấm thiệp mời, ánh mắt ảm đạm mơ hồ.

Sau khi Tần Nhã phẫu thuật thẩm mỹ, bác sĩ đã từng gửi hình cho anh, vì thế anh biết dáng vẻ hiện tại của Tần Nhã, cho dù có sự khác biệt với hình dạng cũ, nhưng sau khi nhìn qua ảnh vẫn có thể nhận ra.

Sau khi rời khỏi bệnh viện liền biến mất, anh đoán chắc là ở cùng với Lâm Tân Ngôn, mặc dù bên trêи tấm thiệp mời không có hình của Lâm Tân Ngôn, nhưng anh cảm thấy việc này chắc chắn có liên quan đến cô.

Anh bảo Quan Kinh để tấm thiệp mời ở phòng làm việc của anh, sau đó kéo ghế trước mặt bàn hội nghị, bắt đầu cuộc họp ngày hôm nay.

Bên dưới có hơn trăm nhân viên cấp cao của công ty, ai ai cũng ngồi thẳng ngay ngắn, đối với họ mà nói, bây giờ mỗi lần họp đều giống như cực hình.



Sợ nói sai, sợ làm việc không đạt yêu cầu của sếp, còn sợ cuộc họp kéo dài không dứt, ngồi mấy tiếng đồng hồ, ngồi đến mức bị trĩ, còn để cho người ta sống hay không chứ?

Người đàn ông ngồi ở giữa đó, lúc nào cũng đăm đăm không thèm mỉm cười với họ, khiến mọi người bên dưới cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì đó, khiến anh không hài lòng.

Tuy nhiên, thực ra cho dù họ hoàn thành xuất sắc công việc, thì cũng không thể nào khiến anh cười được.

Có điều như thế cũng tốt, vẫn có sự khen ngợi, tốt hơn nhiều so với trước kia, trước kia nếu hoàn thành tốt công việc thì sẽ không mắng anh, không hoàn thành công việc anh giao hoặc là chất lượng công việc không đạt yêu cầu, sẽ trách mắng thậm tệ không nể nang trước mặt rất nhiều người, bây giờ thực sự đỡ hơn nhiều rồi.

Bọn họ cũng biết thừa, chỉ là thầm cầu nguyện, tình hình này mau chóng kết thúc, khiến bọn họ có cảm giác thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa.

Cuộc họp lần này cũng không kéo dài lâu, hơn hai tiếng đồng hồ là kết thúc.

Tông Cảnh Hạo ra khỏi phòng họp trước, Quan Kình đi theo sau, báo cáo lộ trình tiếp theo ngày hôm nay: “Buổi trưa có hẹn với chủ tịch Đường ở nhà hàng Tương Nguyệt, ba giờ chiều bàn chuyện thu mua với tổng giám đốc Trung Lương, tám giờ tối có một bữa tiệc rượu từ thiện, có cần tôi tìm người đi cùng anh không?”

Những nơi như thế đều đi theo cặp, có người dẫn theo thư ký, có người dẫn theo vợ, đóng góp cho buổi từ thiện trêи danh nghĩa, thực ra là một kiểu xã giao, thường thì người được mời đều là những nhân vật có chút thân phận, sẽ nhân cơ hội gặp mặt này để bàn chuyện công việc.

Thân hình Tông Cảnh Hạo gầy gò nhưng cường tráng và cao ráo, anh đút một tay vào túi quần, tay còn lại cởi cúc cổ áo: “Cậu đi đến bữa tiệc rượu thay tôi.”

Chỉ cần đưa tiền sẽ chẳng có ai nói gì.

Quan Kình gật đầu, lúc này đã đến cửa phòng làm việc, anh dừng lại vừa lúc cũng báo cáo xong, Tông Cảnh Hạo đẩy cửa phòng làm việc, không biết Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đến lúc nào, Thẩm Bồi Xuyên luôn điềm đạm, chỉ có Tô Trạm là táy máy, anh ấy dựa nửa người vào trước bàn làm việc, tay cầm tấm thiệp mời đó, nhìn người phụ nữ bên trêи, Tần Nhã mặc một chiếc váy sườn sám màu đỏ, trêи chiếc váy sườn sám dùng cách thêu truyền thống, thêu hình vẽ vô cùng tinh xảo, mái tóc đen, uốn lọn sóng lớn phía sau lưng, cơ thể khúc nào ra khúc đấy, làn da trắng muốt, kiểu váy hở bó sát người là tinh hoa sườn sám của nước Z, mặc dù để lộ đùi thon trắng, nhưng không hề thô tục, cô cúi đầu khẽ mỉm cười, đem lại một cảm giác xinh đẹp vô cùng dịu dàng ấm áp.

Bên trái uốn chữ đại kim, hội họa thư pháp truyền thống, vừa phóng túng vừa có thần, tình cờ gặp nhau trong mơ khó thể nào quên được, thiên hạ hoa phục, không quen nhau, thì có ngại chi?

Rất có ý thơ nhưng ý cảnh lại dạt dào, khiến người ta nóng nòng muốn đi tìm tòi.

Ngay cả thiệp mời cũng được thiết kế tinh xảo, rất hợp với chủ đề.



Tôn Trạm liếc nhìn Tông Cảnh Hạo, sao trêи bàn làm việc của anh lại có thứ này?

“Đây là ai? Sao lại xuất hiện trêи bàn của anh chứ? Anh hỏi tế nhị, chỉ là suýt nữa hỏi thẳng: Anh thay lòng đổi dạ rồi?

Tông Cảnh Hạo không để ý đến anh, chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái.

Tô Trạm vỗ mồm, lại liếc nhìn tấm thiệp mời, nhìn ngắm kỹ người bên trêи, nghiên cứu một hồi lâu rồi đưa ra kết luận: “Đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rõ, gây thương nhớ cho người khác, đẹp lắm đẹp lắm, nhưng mà……”

“Tô Trạm à, anh có chút liêm sỉ được không? Đừng nhìn thấy phụ nữ là sáng mắt lên.” Thẩm Bồi Xuyên vừa họp xong ở cục liền bị Tô Trạm kéo đến, vẫn mặc bộ đồng phục phẳng phiu, tư thế hiên ngang.

Tùy ý ngồi ở đó cũng toát ra khí thế mạnh mẽ, nhìn rất đã mắt, vốn dĩnh là một người đàn ông cứng rắn, cộng thêm bộ đồng phục trang nhiêm màu lạnh, đem lại cảm giác thần thánh, không thể giễu cợt.

Tô Trạm ngước mắt, bĩu môi chế giễu Thẩm Bồi Xuyên: “Hai chúng ta ai không có liêm sỉ chứ? Tôi đánh giá thật lòng, ngược lại là anh suy nghĩ đen tối, còn kéo theo tôi suy nghĩ không trong sáng, tôi thực sự cầu thị, người phụ nữ bên trêи thực sự rất đẹp, nhưng lại thiếu sự ấm áp, quá lạnh lùng, không bằng Tần Nhã giản dị dễ gần nhà tôi, đem lại cảm giác rất thân thiện.”

Anh đặt lại tấm thiệp mời lên bàn, bước đến, ngồi bên cạnh sô pha, đặt tay lên vai Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi sống thật, không giả dối, không giống như anh, rõ ràng là lòng dạ độc ác, nhưng lại cứ giả vờ thận trọng.”

Ù ù-----

Lúc này điện thoại trong túi áo Thẩm Bồi Xuyên vang lên, anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên, vốn dĩ định mắng anh, nhưng lại không nói nên lời, lấy điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị là một số máy lạ, dãy số rất lạ, không có ấn tượng gì.

Tô Trạm nhíu mày lại, ngồi vào ghế sô pha phía đối diện: “Có khi nào là cuộc gọi quấy rối không?”

Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Không nói thì sẽ chết à?”

Tô Trạm bĩu môi, không nói thì thôi, làm gì mà căng thế, ỷ mình có sức mạnh sao?

Anh khẽ chửi một tiếng: “Đồ lưu manh.”

Thẩm Bồi Xuyên không để ý đến anh, mà nhấn vài nút nghe, đặt bên tai, một giọng nữ trong trẻo nhanh chóng truyền đến: “Là đội trưởng Thẩm sao?”