Lâm Tử Lạp chần chừ một chút, mới chậm rãi nhấc bước chân, đi tới bên cạnh anh.
Lâm Tử Lạp chưa bao giờ ở khoảng cách gần như vậy nhìn anh mà tâm không mang tạp niệm, trên người anh có mùi vị thành thục lắng đọng theo năm tháng, khoe khoang, nóng bỏng, hào phóng.
Giờ phút này mi mắt của anh, trán của anh, tóc mai của anh, đều lắng đọng bình tĩnh, không gợi một chút gợn sóng.
Chính là bộ dạng bình tĩnh như vậy, nhưng lòng cô lại hoảng loạn.
Hoặc là biết anh có thể là ba của đứa bé trong bụng, trong tiềm thức sẽ quan tâm cái nhìn của anh đối với mình.
Đàn bà luôn là loại cảm tính.
Hơn nữa còn là thời kỳ cô mang thai, rất nhạy cảm.
“Anh ấy giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không biết hôm nay anh ấy muốn tôi cùng anh ấy tham dự trường hợp như vậy, càng không biết anh sẽ ở đó, tôi không phải cố ý.”
Anh chau mày, biểu cảm phức tạp, phức tạp đến không ai nhìn thấu được.
Lâm Tử Lạp cho rằng anh không tin mình, cho là cô chính là kiểu phụ nữ lẳng lơ.
Nhưng cô không phải!
“Tôi…”
“Cô đang giải thích?” Kết hầu ở cổ anh lăn lên lăn xuống.
“Tôi không muốn anh hiểu lầm tôi.” Nếu là lúc trước cô không thèm để ý, Tông Triển Bạch nhìn cô thế nào?
Nhưng bây giờ không được.
Nếu như đêm đó thật là anh, bọn họ có chung đứa bé, dù sao cũng phải lưu lại ấn tượng tốt trong lòng nhau.
“Cô thành khẩn như vậy, khiến tôi hận không được, bóp không được, ngược lại là muốn cô bế tắc.” Thấy cô xuất hiện cùng Hà Khiếu Thiên, anh đúng là tức giận.
Hận không thể bóp chết cô cho rồi, luôn không coi lời anh nói ra gì.
“Vào nhà.” Anh đứng thẳng người, bước vào trong sân, Lâm Tử Lạp đi theo sau lưng anh tiến vào trong nhà.
Má Vương đã nghỉ ngơi, phòng khách rộng rãi, trống rỗng, thiếu mất hơi thở con người.
Anh tháo nút áo âu phục: “Tôi đói rồi.”
Lâm Tử Lạp nhận lấy áo khoác trong tay anh: “Đã trễ thế này rồi, tôi nấu cho anh chút mì.”
Anh nhàn nhạt ừ một tiếng, đi tới trước ghế sofa ngồi xuống, tư thế cả người buông lỏng ngã ra sau, đôi mắt anh khép lại, ngón tay thon dài kéo nút cổ áo, tháo cà vạt ra.
Lâm Tử Lạp treo áo khoác lên giá áo, đến phòng bếp nấu mì.
Cô tìm được rau cải và cà chua trong tủ lạnh, cà chua trứng chiên, nước phía dưới, chỉ trong chốc lát đã làm xong.
Trong phòng khách Tông Triển Bạch nhìn bóng lưng bận rộn mảnh khảnh kia, tựa như có cảm giác gia đình.
Lâm Tử Lạp bưng lên bàn ăn: “Được rồi.”
Cô đi rót hai ly nước tới, một ly đặt ở bên cạnh Tông Triển Bạch, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện anh, cổ áo anh mở phanh, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, ống tay áo xắn lên lộ ra nửa cánh tay rắn chắc, không thể không nói, là đàn ông, nhưng anh rất được tạo hóa ưu ái.
Dù là chỉ là một động tác cầm đũa, đã là cảnh đẹp ý vui.
Anh cúi đầu gắp mì bỏ vào trong miệng, rồi sau đó hơi nhíu chân mày, bởi vì không có mùi vị gì.
Lâm Tử Lạp nhịn không được cười lên, cầm cái muỗng bên cạnh lên, múc cà chua xào trứng hai muỗng đặt ở phía trên: “Mì cà chua trứng gà, phải như vậy ăn mới ngon.”
Tông Triển Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt tươi cười cong cong mi mắt của Lâm Tử Lạp.
Trong ấn tượng, anh chưa bao giờ thấy cô cười mà không hề che đậy như vậy, đôi mặt trong veo giống như ngọc lan trắng nở rộ, trong suốt, thuần khiết.
Lại nhìn đến xuất thần.
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông thất thần, thận trọng hỏi: “Ăn không ngon sao?”
Tông Triển Bạch lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, nhét mì sợi vào trong miệng, làu bàu một câu: “Ngon.”
Lâm Tử Lạp uống hai ngụm nước, một tay chống má nhìn ngoài cửa sổ.
“Cô không đi ngủ?” Tông Triển Bạch nhìn cô một cái.
“Chờ anh ăn xong, tôi rửa chén đũa rồi đi ngủ sau, để ở chỗ này buổi sáng má Vương còn phải dọn dẹp.” Cô nâng cằm.
Tông Triển Bạch cúi đầu, tiếp tục ăn mì, học cách ăn của Lâm Tử Lạp, bỏ cà chua xào trứng kèm với mì rồi cùng ăn.
Ùng ục….
Mặt Lâm Tử Lạp trong nháy mắt ửng đỏ.
Cô che bụng, tiếng ùng ục này không thích hợp, khiến cô thấy quẫn bách.
Tông Triển Bạch ngẩng đầu nhìn cô: “Cô cũng đói rồi?”
Lâm Tử Lạp chỉ cảm thấy mặt vô cùng nóng, tay bấy vạt áo, rũ đầu: “Buổi tối chưa ăn cơm, thật ra thì vừa rồi không hề đói.”
Cho nên cô mới không nấu cho mình.
Cô đứng lên: “Tôi lại đi nấu chút đồ ăn.”
“Tôi không ăn hết, chia cô một ít, cầm cái chén tới là được.” Tông Triển Bạch nói xong mới nhận ra được có chỗ không ổn, mì này anh ăn rồi, anh giả bộ lãnh đạm: “Tôi từng hôn cô, hành động thân mật như vậy cũng đã có, ăn một tô mì cũng không có gì đúng không?”
Lâm Tử Lạp há miệng, không nói được chữ nào, trân quý trong lời nói? Hay là có ý vị thâm trường đây?
Sao lúc này lại hơi giống ‘Vô lại’ cơ chứ?
“Tôi vẫn nên nấu một tô khác…”
“Cô chê tôi?” Lông mày anh giãn ra, dáng vẻ bớt đi mấy phần tà mị, đuôi mắt nhướng lên, con ngươi màu đen lóe lên tia sáng, mang theo nét xuân sắc, như ‘Yêu tinh’ câu dẫn hồn người khác.
Tim Lâm Tử Lạp trong nháy mắt như ngừng đập nửa nhịp.
“Tôi… Tôi đi lấy chén.” Lâm Tử Lạp nhanh chóng rời phòng ăn.
Nhìn bóng lưng cô hốt hoảng, Tông Triển Bạch cong khóe môi.
Lâm Tử Lạp cầm chén tới, Tông Triển Bạch đưa phần dưới chưa ăn qua cho cô, Lâm Tử Lạp cúi đầu, cũng không dám nhìn anh.
Luôn cảm thấy đây là hành động rất thân mật.
Chỉ có vợ chồng lâu năm, mới có thể như vậy.
Ánh mắt Tông Triển Bạch dừng trên mặt cô một lát, không nghĩ tới cô cũng sẽ xấu hổ.
Lơ đãng cười, lan ra khóe môi.
Ăn xong Lâm Tử Lạp thu dọn chén đũa, Tông Triển Bạch lên lầu rửa mặt.
Đây sợ rằng là lần đầu tiên Lâm Tử Lạp vào đây ở có thể chung sống hòa bình như vậy với Tông Triển Bạch.
Buổi sáng Lâm Tử Lạp thức dậy, Tông Triển Bạch cũng từ trên lầu đi xuống, ánh mắt giao nhau trong không trung, Lâm Tử Lạp né tránh trước.
Tông Triển Bạch đi xuống, tiến vào phòng ăn.
Má Vương bưng bữa ăn sáng lên bàn, lúc đặt cà phê bên cạnh, cố ý hỏi, “Bây giờ thịnh hành vợ chồng mới cưới chia phòng ngủ sao?”
Động tác của Tông Triển Bạch ngừng một lát, nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Tử Lạp ở đối diện, dáng vẻ ngẩn ngơ, vô hình khiến cho bầu không khí thêm mập mờ.
Lâm Tử Lạp bởi vì nghe thấy lời của má Vương, sữa bò uống trong miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, hai má cô không tự chủ được nóng lên, chóp mũi không ngừng toát ra lớp mồ hôi mỏng, trong đầu trống rỗng, có chút không biết làm sao.
“Má Vương, bà chiên trứng gà sao rồi?” Tông Triển Bạch đúng lúc nhắc nhở.
Trong không khí ngập mùi khét nhàn nhạt.
Má Vương giật mình:“Trứng gà của tôi.”
Cuống quít xoay người chạy vào trong phòng bếp, trứng chiên của bà cháy rồi.
Tông Triển Bạch cười nhạt, ánh mắt lơ đãng rơi vào giọt sữa đọng lại bên khóe môi cô, anh đưa tới một tờ khăn giấy: “Má Vương là người chăm sóc tôi, đối với chuyện chung thân đại sự của tôi, cũng rất để ý.”
Má Vương làm rõ ràng như vậy, cô biết, chỉ là được má Vương làm trung gian quang minh chính đại như vậy, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Cô đưa tay nhận lấy khăn giấy Tông Triển Bạch đưa tới, ngón tay vô tình đụng phải anh, như có dòng điện từ giữa ngón tay chạy ngược vào máu cô, ngập tràn hai má cô, đỏ cả lên, cô vội vàng thu tay về.
“Cái… Cái đó tôi tự mình lấy tờ khác.” Lâm Tử Lạp đưa tay rút một tờ, lau miệng.
Tông Triển Bạch cũng không lúng túng, tự nhiên thu lại.
Bữa ăn sáng Lâm Tử Lạp ăn không ngon miệng, bầu không khí kỳ lạ, khiến cả người cô không được tự nhiên.
Cơm nước xong, cô rời phòng ăn trước: “Hai ngươi từ từ ăn, tôi đi trước.”
Tông Triển Bạch không vội không vàng thả ly cà phê trong tay xuống, ngước mắt lên: “Chờ chút…”