Mê Vợ Không Lối Về

Chương 352: Anh nói thì không nghiêm túc sao?




Hai người bước vào phòng giám sát đặc biệt, chỉ có thể nhìn cách một lớp kính thủy tinh, Tần Nhã vẫn đang trong tình trạng hôn mê, mặt của cô bị băng bó kín mít, có lộ mỗi hai con mắt.

Bên cạnh người là các thiết bị kiểm tra sức khỏe, tiếng kêu tít tít.

Tô Trạm nằm bò trêи lớp kính, nhìn vào trong cảm thấy rất khó chịu, không nói lời nào, Lâm Tân Ngôn chỉ có thể vỗ nhẹ vào vai an ủi anh,

"Chuyện này cũng khiến tôi rất bất ngờ, hai chị em vừa mới gặp nhau cách đây không lâu, cô ấy nói muốn rời xa cậu, tìm một nơi nào đó yên bình để sinh đứa bé ra...Nào ngờ lại xảy ra loại chuyện như này." Giọng nói của Lâm Tân Ngôn rất nhẹ.

Tay của Tô Trạm chống đỡ trêи gương, nắm chặt thành quả đấm, anh khóc thút thít: "Đều là lỗi tại em..."

"Bây giờ mới biết sai thì còn tác dụng gì nữa?" Lâm Tân Ngôn biết lúc này không nên đả kϊƈɦ anh, nhưng cô cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói rõ ràng mọi chuyện với anh.

"Nếu như cậu vẫn tiếp tục tình trạng này, cứ coi như Tần Nhã tha thứ cho cậu nhưng tôi sẽ không đồng ý, cậu tự mình suy nghĩ cho kỹ, xem bản thân đã sai ở đâu." Nói xong Lâm Tân Ngôn xoay người bước ra ngoài, nếu tiếp tục nhìn nữa trong lòng cô sẽ càng thấy khó chịu.

Nhan sắc là một thứ quan trọng đối với một người, coi như có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cũng không phải là dáng vẻ ban đầu.

Cô từng tỏa sáng như ánh nắng mặt trời, từng sống những tháng ngày rất vui vẻ, kể từ khi yêu Tô Trạm thì chẳng có mấy ngày vui vẻ.

Hiện giờ, bị thương thành cái dạng này.

Lâm Tân Ngôn buồn thay Tần Nhã.

Tông Cảnh Hạo đi tới, vén những lọn tóc lõa xõa trước trán vén ra sau tai cô: "Chúng ta đi thôi."

Lâm Tân Ngôn gật đầu, bây giờ Tần Nhã vẫn đang hôn mê, cô ở lại đây cũng chẳng làm được gì.

Trước khi rời đi Lâm Tân Ngôn tìm bác sĩ hỏi một chút: "Lúc nào cô ấy mới tỉnh ạ?"

Lâm Tân Ngôn muốn lúc cô tình sẽ qua đó, tránh lúc cô biết chuyện sẽ không chịu đựng được, mà bên cạnh ngay cả một người an ủi cũng không có.

"12 tiếng đồng hồ sau chắc hẳn sẽ tỉnh lại." Bác sĩ nói.

Lâm Tân Ngôn hiểu, 12 tiếng đồng hồ sau vào khoảng 5 giờ sáng ngày mai, cô nói một tiếng cảm ơn sau đó rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ.



Cùng Tông Cảnh Hạo về nhà, cô không ăn cơm tối, nhốt mình ở trong phòng, Tông Cảnh Hạo bưng một ly sữa bò tươi vào phòng.

Cô mặc áo len nằm trong chăn, Tông Cảnh Hạo ngồi ở mép giường, thực ra anh không thích cô vì chuyện của người khác mà đau buồn.

"Ngủ chưa?"

Lâm Tân Ngôn chưa ngủ, chỉ là không muốn nói chuyện, lúc Tông Cảnh Hạo đẩy cửa đi vào cô đã nghe thấy tiếng.

"Anh biết em chưa ngủ, ngồi dậy uống sữa bò nóng này."

Lâm Tân Ngôn xoay người, sau đó nhìn anh.

Bản thân cô cũng không rõ tâm trạng lúc này của mình là gì, có chút rối bời.

Tông Cảnh Hạo cười nhẹ: "Nhìn anh như vậy, thấy anh đẹp trai à?"

Lâm Tân Ngôn cẩn thận quan sát anh, ừ có đẹp trai đấy, làn da trắng nõn, ngũ quan rõ ràng, tròng mắt thâm sâu, thỉnh thoảng cười dịu dàng một cái cũng có thể dìm chết người.

Nhưng lúc anh lạnh lùng thì lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác.

Sự khó chịu buồn bực của Lâm Tân Ngôn thoáng giảm bớt, cô ngồi dậy, Tông Cảnh Hạo đưa ly sữa bò cho cô.

Cô nhận lấy uống một ngụm: "Tô Trạm...Có tính cách như vậy à?"

Đối với chuyện tình cảm rất do dự thiếu quyết đoán.

Tông Cảnh Hạo im lặng suy nghĩ một lát, nói: "Không phải."

Thực ra cậu ấy rất rõ ràng, chỉ là vì chuyện của Lưu Phi Phi mới do dự.

Lúc trước, vì chuyện Lưu Phi Phi rời đi nên rất để ý, có khả năng là vì Lưu Phi Phi bỗng nhiên xuất hiện nên anh mới loạn.

Lâm Tân Ngôn mím môi, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, Tông Cảnh Hạo nhắc nhở cô: "Uống sữa đi."

Lâm Tân Ngôn không uống ngay lập tức mà cầm điện thoại di động lên, báo thức sáng mai phải dậy sớm để tới bệnh viện.



Buổi tối, Lâm Tân Ngôn vùi mình vào trong lòng Tông Cảnh Hạo ngủ, không biết có phải vì ở bên cạnh anh khá yên tâm nên rất nhanh đã vào giấc ngủ hay không.

Cô bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc.

Nghĩ tới Tần Nhã đang nằm viện, cô liền tỉnh táo rất nhanh, ngồi dậy xuống giường, Tông Cảnh Hạo nằm phía sau ôm lấy eo cô, giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh dậy: "Em đi đâu đấy?"

"Em phải đến bệnh viện, bác sĩ nói Tần Nhã năm giờ sẽ tỉnh, em phải đến đó xem." Thực ra là cô sợ Tần Nhã đối diện với Tô Trạm sẽ kϊƈɦ động, vì vậy cô phải sớm qua đó.

"Còn sớm mà, ngủ cùng anh thêm lúc nữa." Tông Cảnh Hạo ôm cô kéo vào trong chăn, Lâm Tân Ngôn đẩy anh ra: "Không được ầm ĩ, con bé bị hủy hoại nhan sắc, em sợ nó nghĩ không thông, mà bên cạnh không có ai. À nhắc mới nhớ, em còn có chuyện muốn nhờ anh giúp."

Lâm Tân Ngôn xoay người đối diện với anh, giữ chặt mặt anh,

"Có lợi lộc gì không nhỉ?" Lâm Tân Ngôn còn chưa kịp mở miệng, anh đã nói trước.

Lâm Tân Ngôn cau mày: "Em đang rất nghiêm túc đó."

"Anh nói thì không nghiêm túc á?"

Lâm Tân Ngôn: "..."

Cô chủ động hôn lên môi anh, cằm anh có một ít râu hơi châm chích, nhưng mà không đau lắm, cô hôn rất nhẹ và nhanh chóng.

Tông Cảnh Hạo cau mày, anh híp nửa mắt, dường như không hài lòng về nụ hôn vừa rồi, anh xoay người lại, Lâm Tân Ngôn chống tay vào ngực anh: "Em muốn nhờ anh tìm giúp em một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi."

Mặc dù cô chưa gặp Tần Nhã, nhưng cô rất hiểu Tần Nhã, chắc chắn Tần Nhã sẽ không để Tô Trạm nhúng tay vào chuyện này, chính xác mà nói không muốn có bất cứ dây dưa gì với Tô Trạm, bây giờ ngay cả một chút dính dáng duy nhất cũng không còn nữa.

Tô Trạm mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn, mắt giống như bị nước sơn nhuộm đỏ ngầu, khàn giọng: "Cô ấy không muốn gặp em."

Lâm Tân Ngôn biết, không ngoài dự đoán, có thể nói Tần Nhã đã tỉnh lại?

"Để tôi đi xem con bé." Lâm Tân Ngôn nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, cảm thấy có chút thương, vỗ nhẹ vai anh vài cái: "Cậu là đàn ông con trai, Tần Nhã còn buồn hơn cậu."

Mất đi đứa con của mình, còn bị hủy hoại nhan sắc, đả kϊƈɦ như vậy chẳng mấy ai có thể tiếp nhận được.