Mê Vợ Không Lối Về

Chương 334: Gieo nhân nào gặp quả nấy




Anh đang nghĩ, nếu như cô có thai thì sẽ như thế nào?

Có lẽ là rất đẹp, nghĩ đến đây khóe miệng anh nở một nụ cười.

Lâm Tân Ngôn hoàn toàn không phát hiện ra sự khác biệt của người đàn ông đối diện mình, mà chỉ uống bát canh mà Tông Cảnh Hạo đưa cho cô. Mặc dù đã là mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn còn se lạnh, uống chút canh nóng sẽ làm cơ thể ấm lên.

Trong lúc cô đi vào nhà vệ sinh thì có một nhân viên phục vụ đến gần: “Xin chào, xin hỏi chị có phải chị Lâm không ạ?”

Lâm Tân Ngôn không gật đầu ngay, cô cảm thấy là lạ, cảnh giác hỏi: “Cô có chuyện gì?”

Cô phục vụ lấy từ trong túi ra một bức thơ: “Có một người đàn ông ngồi xe lăn bảo tôi mang bức thư này đến cho cô.”

Lúc Bạch Dận Ninh mua chuộc cô đưa bức thư, chính là chỉ Lâm Tân Ngôn.

Cô phục vụ biết Lâm Tân Ngôn, vừa rồi hỏi cô ấy là muốn xác nhận lại, tránh gửi nhầm. Không ngờ Lâm Tân Ngôn lại cảnh giác như vậy, cô chỉ đành lấy thư ra.

Lâm Tân Ngôn theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh. Cô phục vụ nói: “Người đó đã đi rồi ạ.”

Bạch Dận Ninh đến thành phố B?

Cô nhận bức thư phục vụ chuyển đến, do dự một lúc rồi mở ra. Nội dung bên trong không nhiều, chỉ có một dòng chữ “Tôi ở khách sạn Khang Đình, phòng 608, đến tìm tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô”.

Lâm Tân Ngôn chau mày, cảm thấy anh rất kì lạ, vả lại cũng không có ý định đi.

Anh muốn nói, nhưng cô chưa chắc muốn nghe.

Cô ném bức thư vào thùng rác rồi đi vào phòng. Tông Cảnh Hạo đang nghe điện thoại, dáng vẻ rất chăm chú. Lâm Tân Ngôn ngồi xuống, đợi anh cúp điện thoại xong rồi mới hỏi: “Ai gọi vậy?”

Tông Cảnh Hạo nói Lý Tĩnh, Văn Khuynh gặp tai nạn hiện đang trong bệnh viện, con trai của họ lại không ở trong nước, anh phải đến xem thế nào.

Anh đứng dậy: “Để anh đưa em về.”

Thần kinh Lâm Tân Ngôn như cứng lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến Bạch Dận Ninh, nếu không sao lại trùng hợp như vậy. Cô nhận được thư, lại còn Văn Khuynh gặp phải tai nạn?

Cô ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: “Anh ra bệnh viện trước đi, em tự gọi xe về.”

Tông Cảnh Hạo nhếch miệng, rõ ràng anh không yên tâm để cô một mình.



Lâm Tân Ngôn kéo tay anh: “Đừng coi em là đứa trẻ, lúc không có anh không phải em vẫn sống tốt sao? Em là người lớn, chăm sóc được tốt cho bản thân.”

Tông Cảnh Hạo trầm mặc rồi nói: “Về đến nhà thì gọi điện cho anh.”

Lâm Tân Ngôn ra sức gật đầu rồi giục anh: “Mau đi đi.”

Sau khi Tông Cảnh Hạo đi, Lâm Tân Ngôn mới rời khỏi nhà hàng. Cô đứng bên đường đợi xe, mặc dù đã vào tháng hai, nhưng thời tiết vẫn còn lành lạnh, cô khép áo ngoài lại.

Một chiếc xe đen chạy đến dừng bên cạnh cô, Cao Nguyên từ trêи xe bước xuống mở cửa, giơ tay mời Lâm Tân Ngôn: “Mời cô Lâm.”

Cao Nguyên là trợ lý của Bạch Dận Ninh, bây giờ Lâm Tân Ngôn chắc chắn khẳng định rằng tai nạn của Văn Khuynh có liên quan đến Bạch Dận Ninh.

Nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy chứ?

Tông Cảnh Hạo đi rồi, thì người của anh ta đến đây.

Bây giờ, cô lại muốn nghe xem rốt cuộc Bạch Dận Ninh muốn nói gì với cô.

Cô xoay người bước vào xe.

Chiếc xe nhanh chóng di chuyển đến khách sạn.

Dừng xe lại, Cao Nguyên bước xuống mở cửa cho cô. Lam Tân Ngôn bước xuống, Cao Nguyên lại một lần nữa làm động tác mời, Lâm Tân Ngôn nhìn cậu ta rồi bước vào trong.

Cao Nguyên đi trước dẫn đường, đi qua đại sảnh rồi vào thang máy lên tầng sáu, đi đến phòng 608. Cao Nguyên đừng bên cửa: “Cô Lâm, mời vào, giám đốc Bạch của chúng tôi đang đợi cô bên trong.”

Lâm Tân Ngôn nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa phòng.

Hơi ấm trong phòng ùa ra, Bạch Dận Ninh đang ngồi hướng ra cửa sổ sát đất, như đang tận hưởng ánh sáng lấp lánh của ban đêm, lại như đang đợi người.

Cô bước vào.

“Đến rồi”.

Bạch Dận Ninh không quay đầu lại.

“Giám đốc Bạch đã tốn sức, tôi có thể không đến sao?” Lâm Tân Ngôn đứng bên cạnh anh, đồng thời nhìn ta bên ngoài. Ban đêm của thành phố B rất đẹp, thành phố như được bao phủ bởi ánh đèn neon. Nó lấp lánh, rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.

“Chẳng trách mà cô muốn quay lại như vậy, hóa ra nơi đây rất đẹp.”



“Không, tôi muốn quay lại không phải vì thành phố này, mà vì người sống ở thành phố này.”

Cuối cùng thì Bạch Dận Ninh cũng nhìn cô.

Nhưng Lâm Tân Ngôn lại không nhìn anh, chỉ để anh nhìn được góc nghiêng của cô.

“Nếu như không có chuyện của Văn Khuynh, cô có đến không?”

“Không.” Lâm Tân Ngôn thẳng thắn trả lời.

Bạch Dận Ninh đành cười: “Không sợ tôi đau lòng sao?”

“Tôi nghĩ, nếu như anh muốn đau lòng thì có lẽ đã đau lòng rồi nhỉ?”

Anh ở Bạch Thành cũng đã biết mối quan hệ của cô và Tông Cảnh Hạo, mà cô lại chọn không đến gặp anh, chính là muốn làm hại anh.

“Tôi đến được nửa tháng rồi.” Bạch Dận Ninh nói.

Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn anh, anh đến thành phố B nửa tháng rồi sao?

Nửa tháng qua anh đã làm gì?

“Không nghĩ để Văn Khuynh gặp tai nạn lại dễ vậy à?”

Lâm Tân Ngôn không hiểu, thực ra anh hoàn toàn có thể chủ động tìm cô, không cần phải tốn công tốn sức như vậy.

Bạch Dận Ninh không giấu cô: “Tôi biết rồi.”

“Anh biết cái gì?” Trong lòng Lâm Tân Ngôn có dự cảm không tốt.

“Văn Khuynh là người đã chặt ngón tay của ba nuôi tôi.” Bạch Dận Ninh nhìn Lâm Tân Ngôn: “Cô cũng biết đúng không? Tôi biết nơi đây là khởi nguồn và nguyên do của mọi chuyện, nhưng cô đã hứa với một người không được nói đúng không?”

“Tôi phải về rồi.” Nói xong Lâm Tân Ngôn xoay người rời đi.

Bạch Dận Ninh níu kéo cô: “Nếu như là người thân của em bị tổn thương như vậy, em có thể khoan dung như vậy không?”

Bước chân của Lâm Tân Ngôn dừng lại, nhưng không cần trả lời vì cô cũng không biết, dường như rất khó để không oán hận, giống như cô hận Lâm Quốc An vậy.