Mê Vợ Không Lối Về

Chương 317: Chuyện ai người nấy làm




Lâm Hi Thần đếm xong tiền, đang định đưa cho em gái thì cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Tông Cảnh Hạo, chớp chớp mắt, hai hàng mi dài khẽ rung rung: “Ba đến sinh nhật của mẹ cũng không biết, ba làm chồng kiểu gì vậy?”

Tông Cảnh Hạo “…..”

Hắn vậy mà lại nghẹn đến không nói nên lời, hừm, hắn cũng không phải một người chồng chuẩn cho lắm, kết hôn đến nay cũng đã 6 năm, qua ngày mai là bước sang năm thứ bảy, con cái cũng đã 6 tuổi rồi, thế mà còn chưa động phòng.

Hắn cũng không phải, không đủ tiêu chuẩn ấy chứ?

Không làm cho vợ mình “hạnh phúc”, đều là lỗi của hắn.

Bây giờ Lâm Hi Thần cũng đã chấp nhận hắn, nhưng mà, cậu bé cũng vẫn chưa quên hắn đã từng bỏ rơi cô, bây giờ muốn theo đuổi lại mẹ, nhất định phải rất cố gắng.

“Ba tự tìm đi.” Lâm Hi Thần rõ ràng là không muốn nói, khoanh tay trước ngực: “Con nói cho ba biết tin này, thời gian của ba cũng không còn nhiều đâu.”

Tông Cảnh Hạo nhướng mày, thời gian không còn nhiều?

Không lẽ là mấy ngày tiếp theo?

Tông Cảnh Hạo ngồi xuống, nhìn thẳng vào con trai: “Con có tin không, chỉ cần một câu ba cũng sẽ hỏi ra được?”

Phản ứng của Lâm Hi Thần cực kì nhanh, cậu bé hanh tay bịt miệng em gái lại.

Chỉ sợ hắn hỏi em gái, Lâm Nhuỵ Hi là cô bé không có chính kiến, lại rất dính Tông Cảnh Hạo, nếu hắn hỏi em gái, con bé nhất định sẽ nói cho Tông Cảnh Hạo biết.

“Ba đừng có mơ dụ dỗ em gái con.” Lâm Hi Thần trừng mắt nhìn Tông Cảnh Hạo.

Lâm Nhuỵ Hi còn chẳng biết tại sao, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Anh trai sao lại bịt chặt miệng mình?

“Ưm ưm…”

“Mấy cha con đang làm gì đó?” Lâm Tân Ngôn đi từ trêи lầu xuống, nhìn thấy Lâm Hi Thần đang bịt miệng Lâm Nhuỵ Hi liền hỏi.

Tông Cảnh Hạo nhìn qua con trai, cười cười: “Vừa rồi Tiểu Nhuỵ nói sinh nhật em vào mồng hai Tết, Tiểu Hi liền bảo sai rồi, sau đó bịt miệng Tiểu Nhuỵ lại.”

“Là vào…”



“Mẹ!”

Lâm Hi Thần lớn tiếng ngắt lời cô, chỉ sợ cô nói ra, cậu bé trừng mắt nhìn Tông Cảnh Hạo: “Ba chơi xấu.”

“Ba chơi xấu chỗ nào?” Tông Cảnh Hạo khoanh tay: “Chúng ta việc ai người nấy làm không đúng à?”

Lần này đến lượt Lâm Hi Thần nói không nên lời.

Lâm Tân Ngôn không hiểu lắm, vỗ vỗ vai con trai để cậu bé buông em gái ra: “Con cứ bịt miệng em thế, em sẽ khó chịu.”

“Mẹ, mẹ nhất định không được nói cho ba biết mẹ sinh vào ngày nào, phải để cho ba tự tìm, nếu không tìm được thì chính là không có thành ý.” Lâm Hi Thần quả quyết với Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn chớp chớp mắt, dường như cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

Cậu bé tin tưởng Lâm Tân Ngôn, nhưng không tin tưởng em gái lắm, thế là liền kéo em gái về phòng: “Em vào phòng với anh.”

“Tiền của em thì sao?” Lâm Nhuỵ Hi bối rối nhìn anh trai, nhiều tiền như vậy, cô bé có thể đưa cho mẹ, số tiền đó có thể mua được rất nhiều đồ.

Cô bé không nỡ bỏ tiền xuống, nhỡ mất thì sao?

“Mẹ mẹ nhặt lên giúp con.” Lâm Hi Thần kiên quyết không cho Tông Cảnh Hạo có cơ hội tiếp xúc với em gái, ba cậu xảo quyệt như vậy, vừa nãy thiếu chút nữa là biết được thông tin qua miệng Lâm Tân Ngôn rồi.

Lâm Tân Ngôn gật gật đầu.

Đợi hai đứa trẻ vào phòng, Lâm Tân Ngôn mới nhíu mày nhìn Tông Cảnh Hạo hỏi: “Anh với con tranh nhau cái gì đó?”

Tông Cảnh Hạo ngồi bên cạnh cô, cầm lấy tiền trong tay cô, giúp cô nhặt lên: “Là con của em khiêu khích anh trước.”

Haizz, kì thực hắn mới là nạn nhân.

Rõ ràng là Lâm Hi Thần bắt nạt hắn, ok?

Lâm Tân Ngôn không còn lời nào để nói, chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn trời.

Tông Cảnh Hạo bỏ tiền vào trong bao lì xì, để trêи mặt bàn: “Tối nay em với anh đi xã giao nhé?”

“Xã giao kiểu gì?”



Lâm Tân Ngôn hỏi, trong lòng cũng lờ mờ đoán được, lần này chắc chắn không phải xã giao trêи công việc, có lẽ là nội bộ công ty.

Không đợi Tông Cảnh Hạo nói, Lâm Tân Ngôn đã từ chối trước: “Em không muốn đi.”

Cô biết dụng ý của Tông Cảnh Hạo, hắn muốn cùng cô xuất hiện ở lễ Tất niên, chắc chắn là muốn giới thiệu thân phận của cô với người trong công ty.

Hiện tại, tình cảm của cô và Tông Cảnh Hạo còn chưa vững chắc lắm, cô không muốn chịu sự ảnh hưởng từ bên ngoài.

Tâm ý của hắn, cô xin nhận.

Cô chủ động sà vào lồng ngực hắn: “Chúng ta không có tổ chức hôn lễ, năm đó kết hôn cũng bí mật, dường như cũng chỉ có vài người biết. Bây giờ em đột nhiên đến Tất niên công ty, anh giới thiệu thân phận của em, người khác sẽ nghĩ gì? Tự nhiên sao lại kết hôn rồi? Nếu như người ta biết sự hiện diện của hai đứa trẻ, không biết sẽ đoán già đoán non thế nào? Nhỡ nói rằng mẹ quý nhờ con thì sao? Hay là nói rằng em dùng con để ép anh kết hôn? Thân phận của anh rất dễ khiến người khác nói ra nói vào, em chỉ muốn cùng con bình yên sống qua ngày, em biết rằng anh thương em, muốn cho em danh phận quang minh chính đại, nhưng mà chúng ta cứ để thuận tự nhiên, như thế sẽ tốt hơn.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tâm ý của anh, em hiểu, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.”

Tông Cảnh Hạo mím môi, hắn chỉ muốn cho người khác biết thân phận của cô, vậy mà không tính đến nếu đột nhiên tuyên bố như vậy sẽ có ảnh hưởng tốt không, chính xác, dựa vào thân phận của hắn, giờ tuyên bố hắn kết hôn rồi, nhất định sẽ khiến người ngoài lời ra lời vào, đoán già đoán non.

“Cậu với anh đã nói cái gì?”

Lâm Tân Ngôn vẫn muốn biết Văn Khuynh với Tông Cảnh Hạo đã nói những gì, còn muốn làm gì.

“Ông ấy có phải muốn anh đối phó với em không?” Lâm Tân Ngôn ngốc nghếch hỏi.

Chính xác, Văn Khuynh lúc đó nói như vậy: “Lúc đó cô ta đã đồng ý với ta rồi, bây giờ lại đổi ý, là cô ta phản bội lời hứa, đụng đến ranh giới cuối cùng của ta, ta không biết thì thôi, nhưng hiện tại ta đã biết rồi, nhất định sẽ không bỏ qua.”

Lúc ấy Tông Cảnh Hạo cũng không nói sẽ bảo vệ cô, bởi vì nếu hắn khuyên Văn Khuynh đừng đi truy cứu truyện này, ngược lại sẽ càng làm ông ta hoài nghi.

Lúc ấy hắn ôm chuyện này vào thân mình, như thế hắn mới có thể bảo vệ Lâm Tân Ngôn, cũng sẽ không làm Văn Khuynh hoài nghi.

Hiện tại hắn rất nghi ngờ đây là âm mưu của Trình ɖu͙ƈ Tú, cố ý để Lâm Tân Ngôn dính líu đến chuyện này, khiến hắn với Văn Khuynh không thể ra tay với Lâm Tân Ngôn.

“Có anh ở đây, kẻ nào cũng không thể làm hại em.” Bao gồm cả Văn Khuynh.

Lâm Tân Ngôn biết, Tông Cảnh Hạo lúc này đang rơi vào tình thế khó xử.

Cô không muốn hắn khó xử, cũng không muốn từ bỏ những lời đã nói với Trình ɖu͙ƈ Tú.

Trình ɖu͙ƈ Tú hi sinh cho Tông Cảnh Hạo đủ rồi, chẳng nhẽ, thủ nghệ lưu truyền qua bao thế hệ cũng thuận theo mà đưa ra sao?