Mê Vợ Không Lối Về

Chương 292: Có một phụ nữ tới tìm anh




Lưu Phi Phi mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, quần bò xanh, boost đen, mái tóc đen tuyền để xõa, vẫn trẻ trung giàu sức sống như lúc trước.

Khi xưa, cô ta nói đi là đi không để lại một lời. Anh tới sân bay đón cô, hỏi cô lý do chia tay nhưng cô còn chẳng chịu cho anh gặp.

Vừa biến mất đã mười năm.

Tô Trạm đã từng nghĩ, nếu gặp lại cô, anh chắc chắn sẽ hỏi cô, tại sao lúc đó lại ra đi tuyệt tình như vậy.

Tại sao ngay cả một lý do cũng không cho anh.

Nhưng chưa từng nghĩ lần này gặp lại, anh lại bình tĩnh như vậy, có lẽ là vì thời gian đã phai mờ.

Anh thờ ơ thu lại ánh mắt, kéo cửa xe ra.

Bà cụ liếc qua Lưu Phi Phi như không nhìn thấy, nắm chặt tay Tần Nhã: “Chúng ta đi.”

Tần Nhã cảm thấy không khí khác lạ nên nhìn Tô Trạm định lên tiếng hỏi nhưng lại bị Tô Trạm ngắt đoạn: “Người không quan trọng, chúng ta vào trong thôi.”

“Tô Trạm, anh đang giận em?” Lưu Phi Phi nhìn Tô Trạm.

Tô Trạm mỉm cười lạnh lùng hơn cả gió lạnh tháng Chạp.

Tần Nhã đứng bên cạnh anh cảm nhận rõ ràng được sự phẫn nộ của anh lúc này.

Hai tay bất giác run lên, bà cụ phát hiện ra mới nắm chặt tay cô: “Đây là bạn gái cũ của Tô Trạm, sớm đã chia tay rồi.”

Tần Nhã nhìn Lưu Phi Phi, quả nhiên người phụ nữ này có quan hệ với Tô Trạm vì vậy tâm trạng anh mới kϊƈɦ động như vậy. Biết được thân phận của cô ta, trong lòng Tần Nhã càng thêm nỗi bất an không rõ.

Bà cụ lạnh lùng liếc nhìn Lưu Phi Phi: “Thật đó, mới sáng ngày ra đã mất vui, Tiểu Nhã đi, chúng ta vào trong.”

Bà cụ kéo tay Tô Trạm: “Cháu cũng đi.”

Tô Trạm vốn cũng không muốn làm gì với người phụ nữ này, mười năm, tình cảm của anh dành cho cô ta sớm đã hết rồi, dù còn cũng chỉ là sự không cam tâm lúc đầu mà thôi.

Lưu Phi Phi cắn môi: “Tô Trạm, lúc đầu em bỏ đi là có nỗi khổ trong lòng....”

“Cô đã chia tay với Tô Trạm, bây giờ Tô Trạm đã kết hôn rồi, làm phiền cô sau này đừng làm phiền nó nữa, tôi nghĩ cô Lưu cũng không phải người không có đạo đức muốn làm kẻ thứ ba.”

Bà cụ ngắt lời Lưu Phi Phi.

“Bà nội, cháu...”

“Đừng gọi tôi là bà nội, tôi gánh không nổi.” Thái độ của bà cụ rất rõ ràng, bà chỉ thừa nhận Tần Nhã.

Người phụ nữ này khi xưa hại Tô Trạm chìm trong đau khổ một thời gian dài, vừa mới thoát khỏi bóng đen tâm lý vì thất tình, bây giờ lại quay về muốn nối lại tình xưa?

Không có cửa!

Tô Trạm có cưới ai cũng không cưới cô ta!



“Tô Trạm.........”

“Mười năm trước chúng ta đã chia tay rồi, bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ, còn về chuyện lúc trước, tôi không muốn hỏi cũng không muốn nhắc nữa.” Tô Trạm nắm tay Tần Nhã: “Chúng ta đi thôi.”

Lưu Phi Phi cau mày. Cô đã dò hỏi biết được Tô Trạm hoàn toàn không kết hôn, và trong nhiều năm liền, anh thậm chí còn không có bạn gái chính thức bên cạnh. Sao có thể có một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện bên cạnh anh, lại còn kết hôn?

Cho dù Tô Trạm kết hôn hay chưa thì lần này cô cũng quyết dành lại người đàn ông này.

Cô đã chọn sai một lần, không thể lại đánh mất lần nữa!

Cô vừa về nước không lâu, vốn muốn đến đây chọn vài đồ gia dụng nhưng bây giờ không còn tâm trạng, liền quay người rời đi.

Từ khi Lưu Phi Phi xuất hiện, bầu không khí của ba người họ liền thay đổi, Tần Nhã có thể cảm thấy Tô Trạm trở nên trầm mặc hơn, khi cô hỏi ý kiến anh, anh luôn không chú ý nói mấy câu đuổi khéo cô: “Thứ em thích đều tốt.”

Tần Nhã cúi mặt: “Em nghĩ hay là đừng mua nữa, em muốn tới cửa hàng xem thế nào, em cũng đi lâu như vậy rồi, không biết trong cửa hàng thế nào.”

“Đến cũng đến rồi, hay là mua đi.” Bà cụ kéo tay Tần Nhã.

Tần Nhã nhìn Tô Trạm: “Nếu như lòng không ở đây thì mua đồ dùng đắt đỏ, bày biện ấm cúng cũng không giữ nổi lòng người.”

Tô Trạm ngẩng lên nhìn đầu mắt trong veo của Tần Nhã, trong lòng ngẩn ngơ, cô gái này gả cho anh chẳng cần gì, có thể nói là anh đơn phương ép buộc mới lấy được cô.

Anh không nên bỏ mặc cảm nhận của cô chỉ vì gặp Lưu Phi Phi.

Cổ họng anh cuộn lên cuộn xuống, anh giải thích: “Cô ấy là tình đầu của anh, trước đây bọn anh rất yêu nhau, sau đó thì chia tay, bây giờ đã không còn quan hệ gì, cảm xúc của anh kϊƈɦ động vì cô ta không phải vì anh vẫn còn yêu mà bởi vì anh ngạc nhiên vì gặp lại, dù gì cũng đã mười năm rồi.”

Tô Trạm đã thành thật như vậy khiến Tần Nhã cảm thấy bản thân mình còn tính toán nữa thì rõ là nhỏ mọn, mà cũng đã chia tay mười năm rồi, mười năm, hơn ba nghìn ngày và đêm, tình cảm sâu đậm hơn nữa cũng phải phai mờ rồi.

Cô chủ động khoác tay anh, cho dù đã nghĩ rất rõ ràng nhưng cũng hơi sợ, giọng cô khẽ run rẩy: “Anh biết em gả cho anh đã dùng hết bao nhiêu dũng khí không, nếu như anh còn yêu cô ta có thể nói thẳng nhưng không thể giấu em đi gặp cô ta hoặc rõ ràng trong lòng còn yêu nhưng cố ý lừa em.”

Lòng Tô Trạm lúc này rất loạn.

“Tiểu Nhã, cháu yên tâm. Nếu như nó dám qua lại với Lưu Phi Phi, bà sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân nõ, nhà họ Tô chỉ nhận mỗi mình cháu.” Bà cụ nghiêm nghị nói.

Tô Trạm vỗ tay cô: “Đừng lo lắng, xem nội còn đứng về phía em rồi.”

“Bà thấy phải đổi cái giường trước.” Bà cụ đi vào khu vực chuyên bán giường: “Cái giường Tô Trạm ngủ hẹp rồi, không thịnh hành.”

“Nội à, như thế nào thì thịnh hành?” Tô Trạm cố ý tới gần hỏi.

Bà cụ suy nghĩ một lúc, và chỉ vào một chiếc giường kiểu châu Âu với đầu giường bằng da màu trắng: “Bà nghĩ cái này tốt, hợp với những người trẻ tuổi.”

“Cái này mấy thanh niên không có mắt thẩm mỹ mới thích.” Tô Trạm giội cho bà một gáo nước lạnh.

Bà cụ đánh một cái lên người Tô Trạm: “Thế cháu nói xem cái nào đẹp?”

“Đi, cháu đưa hai người tới cửa hàng này.” Tô Trạm ôm Tần Nhã như thể chuyện Lưu Phi Phi chưa từng xảy ra, khôi phục lại bầu không khí thoải mái khi nãy.



“Anh muốn dẫn mọi người đi xem gì?” Tần Nhã hỏi.

Tô Trạm cúi đầu hôn lên trán cô: “Tới nơi em sẽ biết.”

Rất nhanh sau đó, Tô Trạm đã đứa hai người tới một cửa hàng gia dụng rất lớn, đồ đạc của họ đều theo lối Trung Hoa nhưng lại cách tân hơn chút.

“Đây gọi là kiểu Tân Trung, bây giờ đều thịnh hành loại này, vào trong xem xem?” Tô Trạm hỏi.

Mắt Tần Nhã sáng lên: “Vào trong xem xem.”

Kiểu cách tân không thể thiếu dùng gỗ chắc, màu sắc trầm ổn lại thêm kiểu dáng phá cách rất đẹp mắt, hơn nữa càng nhìn càng thú vị.

“Em thích.” Tô Trạm nhìn trúng mốt chiếc giường gỗ chắc chắn đầu giường cao không có đồ trang trí lạ mắt, màu tối, điềm tĩnh và rất trang nhã.

“Em thích thì chúng ta mua một bộ.” Tô Trạm cầm một bức ảnh mẫu: “Cả phòng đều có rồi, em xem thế nào.”

Tần Nhã nhận lấy nhìn sơ qua: “Nhưng phong cách trang trí trong nhà không phù hợp với những nội thất này.”

“Qua Tết sửa lại.” Bà cụ nói, cũng sắp đến Tết rồi nên trước mắt không có thời gian.

Tô Trạm nghĩ một lát: “Chúng ta lại mua một căn nhà mới, mua biệt thự đi, nơi này đất rộng, sau này con cũng sẽ có chỗ chơi, trong nhà cũ có rất nhiều hồi ức, cứ lưu giữ ở đó đi.”

Bà cụ nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nhã vô cùng phấn khích: “Tiểu, Tiểu Nhã có thai rồi sao?”

Tần Nhã đỏ mặt quay qua nhìn Tô Trạm lườm anh: “Anh xem anh nói lung tung khiến nội hiểu lầm rồi kìa.”

Tô Trạm cười: “Sớm muộn cũng sẽ có thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy bà còn muốn sớm bồng chắt.” Bà cụ nói thêm.

Bởi vì Tần Nhã thích những đồ nội thất này nên Tô Trạm quyết định sửa lại căn nhà.

Bây giờ không mua đồ đạc mà đi xem nhà trước.

Sau khi ra khỏi cửa hàng đồ nội thất, Tô Trạm đưa bà về nhà, sau đó gửi Tần Nhã đến cửa hàng. Khi đến nơi, Tần Nhã mở cửa xuống xe. Tô Trạm nhìn cô và nói: “Khi nào đi làm về, gọi cho anh, anh đến đón em.”

Tần Nhã gật đầu: “Được, anh lái xe chậm một chút.”

“Ừm, anh nhìn em vào rồi mới đi.” Tô Trạm gác hai tay lên bô lăng nhìn cô.

Tần Nhã mỉm cười rồi quay vào cửa hàng.

Tô Trạm nhìn cô đi vào trong mới lái xe đi khỏi.

Công ty có thể hoạt động bình thường mà không cần anh, các luật sư trong công ty của anh rất có năng lực, nhưng đã lâu rồi anh không đến nên anh phải đến xem sao.

“Anh à, có một phụ nữ tới tìm anh, giờ đang ở phòng khách.”

Tô Trạm vừa mở cửa, trợ lý của anh đã đi tới nói.