Mê Vợ Không Lối Về

Chương 192: Tôi không còn trẻ nữa rồi




Gương mặt Tông Cảnh Hạo che đi ánh đèn, khi sáng khi tối, ngọn lửa kia không có chỗ xả, càng ngày càng mãnh liệt. "Tôi biết rồi." Bỗng nhiên Lâm Tân Ngôn nói một câu không đầu không cuối.

Tông Cảnh Hạo nhíu mày: "Em biết cái gì?"

"Hà Thụy Lâm cũng biết chuyện này, lúc đó chính là cô ta gửi thư tới cho tôi, dụ tôi xuất hiện." Cô cố ý nói những chuyện này, phân tán sự chú ý của Tổng Cảnh Hạo.

Hà Thụy Lâm đương nhiên biết, lúc ban đầu, chuyện này đều do cô ta làm ra.

Nghĩ đến Hà Thụy Lâm, người phụ nữ này, sắc mặt Tông Cảnh Hạo trầm hẳn xuống.

Lâm Tâm Ngôn muốn lặng lẽ chui ra từ dưới người hắn, Tổng Cảnh Hạo đè lại bả vai của cô, lúc này hắn mới phản ứng được, là cô cố ý.

Đáy mắt của hắn nhộn nhạo, ngập tràn ham muốn: "Tôi cũng không còn trẻ, em muốn tôi chờ bao lâu?"

Nói xong thân thể hắn hạ xuống thấp hơn, trêu đùa bên tại của cô: "Tôi nghe nói yêu đều do làm mà ra"

Am!

Chỉ trong chốc lát, trong đầu Lâm Tâm Ngôn trống không, hắn, sao hắn có thể nói những câu như vậy. Có... có xấu hổ hay không?

Tông Cảnh Hạo nắm lấy khuôn mặt của cô, ngũ quan nhíu lại, hắn tỉ mỉ nhìn hai bên, đáy mắt tràn ra ý cười: "Em nói xem, trông em cũng không xinh đẹp, sao tôi lại thích như vậy nhỉ?"

tôi à.

"Trông tôi không xinh đẹp, vậy anh còn muốn." Lâm Tâm Ngôn vội vã ngậm miệng, suýt thì thốt ra câu anh còn muốn ngủ với

Cô đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Quá mất mặt rồi.

Đặc biệt là ở trước mặt của hắn.

Tông Cảnh Hạo cười, biết rõ còn hỏi: "Tôi còn muốn làm gì?"

"Anh tránh ra, tôi đói bụng" Lâm Tâm Ngôn cố gắng giấy ra.

Sắc mặt Tông Cảnh Hạo nghiệm lại, cúi đầu hôn xuống môi cô: "Tôi cho em ăn no, không được sao?"

Lâm Tân Ngôn: "..."

Cộc cộc...

Ánh mắt Lâm Tâm Ngôn sáng lên, là ai tới thật đúng lúc, cô đang không tìm được cớ đây.

"Nhanh đi mở cửa đi" Lâm Tâm Ngôn đẩy hắn.

Tông Cảnh Hạo không động đậy, sắc mặt không nhẹ nhàng giống như khi nãy.

Ai tới không đúng lúc như vậy?



Cộc cộc... "Ba ba."

Tiếng đập cửa kèm theo tiếng trẻ con non nớt.

"Tiểu Nhụy" Giọng nói của Lâm Tân Ngôn run lên, con gái của cô.

Cô nhìn thoáng qua người đàn ông đang nằm phía trêи, trong lòng hơi mất hứng, con gái của cô lại không gọi cô, mà là đang gọi hắn.

"Ba ba, ba ở đâu?" Ngay sau đấy vang lên một tiếng.

Tông Cảnh Hạo rất không tình nguyện mà đứng lên, con gái đang đứng bên ngoài chờ hắn.

Hắn đưa tay khéo lại quần áo của Lâm Tâm Ngôn, cô không vui đẩy tay hắn ra, không vui vì con gái không gọi mình, cô mang thai mười tháng mới sinh ra được, sáu năm nuôi dưỡng, kết quả lại thân thiết với người đàn ông này.

Tổng Cảnh Hạo nhìn ra cô đang không vui, véo cái mũi của cô: "Con gái mà em cũng ghen?"

Lâm Tâm Ngôn không lên tiếng, cúi đầu buộc chặt quần áo.

"Chúng tôi là cha con, một giọt máu đào hơn ao nước lã" Trêи người bé có một nửa là dòng máu của hắn, cảm tình tốt là đúng rôi.

Lâm Tâm Ngôn không muốn nói chuyện với hắn, bước nhanh ra mở cửa. Lâm Nhụy Hi không biết Lâm Tâm Ngôn đã trở về, cửa vừa mở ra bé đã gọi ba ba.

Khi thấy rõ là Lâm Tâm Ngôn thì sửng sốt một chút, sau đó viền mắt đỏ bừng, tủi thân gọi: "Mẹ, mẹ trốn đi đâu vậy, con và ba ba đã đi tìm mẹ khắp nơi, con rất nhớ mẹ".

Vừa nói vừa nhào vào ngực cô, cánh tay ôm lấy eo của cô thật chặt, chui vào lòng cô: "Mẹ."

Rất sợ mẹ lại trốn đi, bé không thấy mẹ nữa.

Thẩm Bồi Xuyên đứng ở cửa, Tổng Cạnh Hạo ở cùng với Lâm Tâm Ngôn cả ngày, có nhiều chuyện để nói, nhiều chuyện để làm cũng nên làm xong rồi.

Vì vậy hắn tự ý đưa hai đứa trẻ đến, hắn cũng không nói cho hai đứa trẻ là đã tìm được Lâm Tân Ngôn, chuẩn bị cho bọn chúng một bất ngờ.

Vừa lúc Lâm Nhụy Hi gõ cửa thì Lâm Hi Thần muốn đi vệ sinh, lúc này vẫn chưa quay lại. Lâm Tân Ngôn ngồi xổm xuống, đang bưng lấy hai má của con gái, bé con hình như mập ra, hai má tròn vo.

"Mẹ, mẹ trốn đi đâu thế, vì sao con không tìm thấy mẹ?" Bé con bĩu cái miệng nhỏ.

Lâm Tâm Ngôn không biết trả lời bé vấn đề này như nào, đành ôm bé vào lòng. Lúc này mới phát hiện không biết Lâm Hi Thần. đứng ở cửa lúc nào, thân thể bé gầy yếu đứng thẳng tắp, hai tay để xuôi bên người, năm thành quả đấm.

"Tiểu Hi." Lâm Tân Ngôn nhìn con trai, bé gầy đi rồi, các góc cạnh trêи gương mặt hiện ra rõ ràng, giống hệt Tông Cảnh Hạo.

Cô vươn tay gọi con trai.

Lâm Hi Thần đỏ mắt, cổ họng cứng lại, khóc òa lên một tiếng: "Lâu như vậy, mẹ đã đi đâu? Có biết con lo lắng cho mẹ như thế nào không?"

"Xin lỗi.." Lâm Tâm Ngôn không biết làm như nào cho con trai thoải mái hơn, đưa tay ôm bé vào trong ngực.

Lâm Hỉ Thần giơ tay lên, lấy tay lau nước mắt trêи mặt, nức nở nói: "Mẹ không có lỗi với con, là con không tốt, không chăm sóc cho mẹ tốt, con là nam tử hán trong nhà, lại làm lạc mất mẹ, là con không tốt".

"Đứa ngốc" Lâm Tâm Ngôn đem đầu con trai ẩn vào trong lòng, bé vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, nhưng luôn mồm nói là bé không chăm sóc tốt cho cô.

Cô không diễn tả được cảm giác trong lòng là thế nào, chỉ cảm thấy sống mũi chua xót, ánh mắt căng ra đau nhức.



Tông Cảnh Hạo đi tới, đưa tay sờ tóc con trai.

Bọn chúng được Lâm Tần Ngôn chăm sóc dạy dỗ rất tốt, thông minh lại hiểu chuyện, đặc biệt là con trai, có đôi lúc hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.

Lâm Nhụy Hi thò đầu ra từ trong lòng Lâm Tần Ngôn, ngửa đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: "Ba tìm thấy mẹ sao?"

Tông Cảnh Hạo khẽ ừ.

"Cảm ơn" Những lời này là do Lâm Hi Thần nói, tuy rằng bé luôn để ý những gì trước đây người cha này đã làm, thế nhưng lần này là hắn ta giúp đỡ tìm được mẹ.

Bé bằng lòng cảm ơn hắn.

"Hay là chúng ta đi ăn cơm chiều đi?" Thẩm Bồi Xuyên đứng ở bên cạnh, chịu không nổi tình cảnh cảm động này.

Đoàn người đi vào thang máy, Tổng Cảnh Hạo chau mày, như thế nào mà hắn lại như người thừa? Con gái cũng không bám hẳn, Lâm Tân Ngôn cũng quên mất hẳn.

Bọn họ ở tầng ba đi xuống rất nhanh, ting" một tiếng thang máy dừng lại, Thẩm Bồi Xuyên muốn đi trước dẫn đường, liền bước ra khỏi thang máy đầu tiên thì bị Tông Cảnh Hạo gọi lại: "Cậu đợi một chút."

Thẩm Bồi Xuyên quay đầu lại định hỏi hắn làm gì, thế nhưng đối diện với ánh mắt của hắn, nên không nói ra được cái gì. Yên lặng rút chân về, đứng ở bên trong.

Lâm Tâm Ngôn nghĩ là bọn họ có chuyện muốn nói, liền dẫn con gái ra trước.

Đợi Lâm Tâm Ngôn rời đi, Thẩm Bồi Xuyên mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Lâm Tâm Ngôn đã quay trở về, không phải là chuyện rất đáng mừng sao? Vì sao hắn lại nghiêm mặt, cứ như là có người đắc tội hẳn vậy?

Thẩm Bồi Xuyên kiểm điểm ở trong lòng, hắn hình như không có làm chuyện gì không tốt đắc tội hắn ta kia mà?

Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có dọa hắn như vậy chứ. "Chuyện kia..." "Tôi với cô ấy chưa ly hôn"

Ngay lúc Thẩm Bồi Xuyên không nhịn được định mở miệng, Tổng Cảnh Hạo rốt cuộc cất lời.

Thẩm Bồi Xuyên chớp mắt một cái, đây là ý gì? Chẳng lẽ là, vừa nãy hắn gọi Lâm tiểu thư là sai? "Chuyện này, sau này tôi gọi là chị dâu được không?" Thẩm Bồi Xuyên thử hỏi. Trong ba người bọn họ, Tông Cảnh Hạo là lớn nhất.

Tô Trạm nhỏ nhất.

Thẩm Bồi Xuyên: "..."

"Nghe lời cậu" Thẩm Bồi Xuyên hỏi có đi nữa hay không, còn không đi thang máy phải đi lên rồi. Tông Cảnh Hạo chỉ trầm tư trong chốc lát hỏi: "Cậu nói xem, yêu đương là như thế nào?"

Thẩm Bồi Xuyên thiếu chút nữa không đứng vững.

Đây là cái chuyện gì?

Trọng tâm câu chuyện chuyển biến quá nhanh, hắn ta không theo kịp.

Yêu đương như thế nào là sao?!

Đây không phải là phong cách của hắn.