Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1825




Tông Ngôn Hi vừa định lên tiếng, nói cô sẽ ở cửa chờ thì anh ta đã cúp máy.

 

Trong phòng, Song Eun ném điện thoại xuống giường, đi vào phòng tắm. Anh ta cảm giác được cái nóng trong người gần như đang nuốt chửng lấy mình, thật sự không tài nào chịu nổi, tiến vào phòng tắm bật vòi hoa sen lên, chỉ dùng nước lạnh.

 

Nước lạnh không ngừng rơi xuống từ vòi hoa sen, cơ thể anh ta cũng nhanh chóng trở nên ướt đẫm.

 

Tông Ngôn Hi lo lắng, gọi điện lại cho anh ta nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối vẫn không có ai trả lời.

 

Tiếng nước chảy ào ào đã che mất tiếng nhạc chuông của điện thoại di động.

 

Gọi vài cuộc đều không có người trả lời, Tông Ngôn Hi lo lắng rằng Song Eun gặp chuyện không may nên chạy xuống lầu tìm đến bàn tiếp tân.

 

Một khi cửa khách sạn đóng lại thì cũng chỉ có thể mở ra từ bên trong.

 

Vậy nên cô chỉ có thể nhờ bên khách sạn giúp đỡ.

 

Tuy nhiên, nhân viên lễ tân lại không đồng ý mở cửa, đưa ra lý do là: “Khách sạn chúng tôi có quy định, không thể tiết lộ thông tin của khách hàng. Chúng tôi không thể giúp quý khách mở cánh cửa này.”

 

“Anh ấy có thể bị đe dọa đến tính mạng đấy.” Tông Ngôn Hi lạnh lùng nói: “Các cô có chịu trách nhiệm được chuyện liên quan đến mạng người thế này không?”

 

Trong nháy mắt, nhân viên lễ tân nghẹn lời, cô ta không gánh nổi trách nhiệm này, đối với khách sạn mà nói thì đó cũng là một trách nhiệm không nhỏ.

 

“Tôi đi hỏi quản lý được không?” Nhân viên lễ tân hỏi.

 

“Phiền cô nhanh lên một chút.” Cô sốt ruột đáp lời.

 

“Được.” Nhân viên lễ tân gọi điện hỏi ý kiến ​​của quản lý, sau khi được chấp thuận, cô ta dẫn Tông Ngôn Hi đi mở cửa.

 

Khi cánh cửa phòng vừa mở ra, cô lập tức đẩy cửa tiến vào.

 

Cả căn phòng yên lặng, cô cất bước: “Song Eun?”

 

Cũng không có ai đáp lại.

 

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

 

Theo tầm nhìn của cô, vẫn chưa trông thấy bóng dáng anh ta nên cô đi vào phòng, còn khẽ gọi tên anh: “Song Eun?”

 

Cửa phòng tắm đang đóng lại, hình như có người ở bên trong, cô kéo cửa phòng tắm ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của Song Eun.

 

Áo choàng tắm trên người anh ta đã ướt sũng, tóc không giữ lại nên rũ xuống theo dòng nước, trên mặt đất cũng ướt đẫm.

 

Anh ta đang ngồi trên mặt đất, dựa vào tường.

 

Mặc dù đã để nước lạnh xối vào người một lúc lâu, đầu óc đã thanh tỉnh nhưng vẫn chưa ảnh hưởng gì đến ngọn lửa rực cháy trong cơ thể, hoàn toàn không bị nước dập tắt.

 

Anh ta ngước mắt lên khỏi làn tóc ướt át, nhìn thấy là cô, đồng tử hơi co lại: “Sao cô lại đi vào đây?”

 

Cô đứng ở cửa: “Tôi sợ anh gặp phải chuyện gì.” Cô bước vào, tiến tới đỡ cánh tay anh ta: “Anh cứ như thế này thì sẽ ốm mất, vẫn nên tới bệnh viện thì hơn.”

 

Song Eun nhìn cô: “Cô đang quan tâm tôi sao?”

 

“Đương nhiên rồi, anh bị như thế này đều là bởi vì tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của anh…”

 

Anh ta đột nhiên vươn tay vòng qua cô, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng nhè nhẹ, chậm rãi ghé bên tai cô rồi nói: “Tôi muốn hôn cô.””

 

Tông Ngôn Hi cảm thấy mình nghe nhầm, không thể tin nổi hỏi lại: “Anh… Vừa nãy nói cái gì cơ?”

 

Song Eun Mutisha không cách nào dừng lại duc vọng trong lòng, trái tim đập liên hồi, cũng không nói rõ ràng như bình thường, trong lòng như hồ nước bị khuấy động: “Tôi… tôi…”

 

Nhất thời không biết lấy dũng khí từ đâu, cứ thế nói ra khát vọng trong lòng, nhưng mà lý trí cũng đã quay trở lại, tỉnh táo nhìn về phía Tông Ngôn Hi, cũng không dám nói như vậy nữa.

 

Tông Ngôn Hi cười: “Tôi biết chắc là tôi nghe nhầm, sao anh có thể nói muốn hôn tôi được…”

 

Dù sao Song Eun Mutisha cũng không phải là một người tùy tiện.

 

Tim Song Eun Mutisha đập nhanh hơn, bất lực, đầu óc hỗn loạn, không biết mình đang làm cái gì, chuẩn bị làm cái gì: “Cô không nghe nhầm.”

 

Tông Ngôn Hi ngây người.

 

“Anh… A.”

 

Cô còn chưa có nói hết thì đã chìm trong nụ hôn đầy tình cảm, miệng cô bị đôi môi ấm áp bao lấy, khoảnh khắc đó khi chạm vào cô, tim Song Eun Mutisha không kìm nổi mà run lên.