Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1809




“Đúng vậy, hai đứa đều bận rộn.” Trang Kha Nguyệt dựa vào vai cô: “Không biết lúc bà còn sống có thể thấy được con của cháu không?”

 

Tông Ngôn Hi không thể trả lời nên lựa chọn im lặng.

 

“Con kết hôn còn sớm hơn cả Gia Văn nhưng chắc nó sẽ có con trước cháu đấy.” Trang Kha Nguyệt nói.

 

Tông Ngôn Hi nói: “Đúng vậy, tình cảm của anh ấy và Hâm Dao rất tốt.”

 

Máy bay hạ cánh.

 

Hai người một trẻ một già lại quay về thành phố này, nơi này không thay đổi nhiều lắm nhưng Trang Kha Nguyệt đã rất lâu không quay về rồi, bà cảm thấy rất thân thiết, có cảm giác rất quen thuộc.

 

Tông Ngôn Hi đi lấy hành lý còn Trang Kha Nguyệt ngồi đợi ở hàng ghế chờ.

 

Bà nhìn thấy phía nơi xa có một hình bóng rất giống với Giang Mạt Hàn: “Mạt Hàn?”

 

Giang Mạt Hàn đang nói chuyện với Nam Thành nên không nghe thấy.

 

“Đưa Hữu Khiêm đi rồi chắc hai người kia sẽ chịu thành thật.” Nam Thành nói.

 

Giang Mạt Hàn chỉ là quên mất một số chuyện chứ não không hề bị hư hỏng.

 

Hai người ở nhà họ Giang muốn thừa lúc Giang Mạt Hàn mất trí nhớ giao Công ty cho Giang Hữu Khiêm quản lý và chiếm đoạt tài sản.

 

Thế nhưng Giang Mạt Hàn không có bởi vì mất trí nhớ mà mặc cho nhà họ Giang sắp xếp, anh đưa Giang Hữu Khiêm ra nước ngoài học, đợi sau khi cậu ấy học tập thành tài quay về thì công ty tất nhiên sẽ có vị trí dành cho cậu ấy.

 

Vả lại không có Giang Hữu Khiêm ở đây, hai vị ở nhà họ Giang cũng sẽ an phận hơn rất nhiều.

 

“Mạt Hàn.” Trang Kha Nguyệt lê từng bước chân đi loạng choạng đi về phía anh, âm thanh càng lớn hơn một chút.

 

Giang Mạt Hàn cảm thấy giống như có ai đó đang gọi mình nên quay đầu lại thì thấy Trang Kha Nguyệt nhưng anh đã quên mất người này là ai, vì vậy không hề trả lời mà tiếp tục quay lưng đi.

 

“Mạt Hàn, cháu đến đón bà đầy à?” Trang Kha Nguyệt lại nói lớn hơn nữa.

 

Lần này anh xác định mình không nghe nhầm, đến Nam Thành cũng nghe thấy rồi, khi thấy bà, khuôn mặt anh ta lập tức biến sắc.

 

“Chủ tịch Giang, buổi chiều chúng ta còn một cuộc họp, mau đi thôi.”

 

Giang Mạt Hàn vẫn đứng yên: “Có phải bà ấy đang gọi tôi không?”

 

“Không nghe thấy.” Nam Thành lắc đầu.

 

“Lẽ nào là tôi nghe nhầm sao??” Giang Mạt Hàn chau mày.

 

“Chắc vậy, chúng ta mau đi thôi…”

 

Lúc này Tông Ngôn Hi vừa lấy xong hành lý thì thấy chỗ ghế chờ không thấy người đâu bèn tìm kiếm khắp nơi, cũng mau Trang Kha Nguyệt chưa đi xa lắm: “Bà ngoại.”

 

Cô kéo theo hanh lý nhanh chóng đuổi theo.

 

Lúc này Nam Thành mới ngơ ngác, sao cô ấy cũng đến rồi?

 

Anh ta dường như bất giác quay qua thăm dò biểu cảm của Giang Mạt Hàn.”

 

Vậy mà trên khuôn mặt lạnh lùng của Giang Mạt Hàn cũng không có biểu cảm gì khác.

 

Ánh mắt nhìn hai người cách mình không xa chỉ như người xa lạ.

 

“Bà ngoại, chẳng phải cháu đã bảo bà chờ cháu sao, tại sao bà lại đến đây?” Tông Ngôn Hi vừa lo lắng vừa tức giận, lo lắng bà đi lung tung xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao cũng lớn tuổi rồi, giận bà không nói một tiếng mà đã đi lung tung.

 

Trang Kha Nguyệt cầm tay cô vỗ nhẹ: “Chẳng phải bà nhìn thấy Mạt Hàn sao, có phải thằng bé đến đón chúng ta nhưng không tìm được chúng ta không? Bà gọi thằng bé, nó cũng không nghe thấy, mà vẫn đi tiếp.”

 

Nghe thấy Trang Kha Nguyệt nói như vậy, Tông Ngôn Hi ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Mạt Hàn, vẻ mặt của cô trở nên mất tự nhiên.

 

Thậm chí là… khó coi.

 

Tại sao anh ấy lại ở đây?

 

Cô quan sát anh và Nam Thành tử trên xuống dưới, không giống như là đi công tác về, bên cạnh không có hành lý gì cả.

 

“Bà ngoại, bà nhận nhầm người rồi.” Tông Ngôn Hi đỡ bà đi.

 

Trang Kha Nguyệt lắc đầu: “Bà không nhận nhầm người, cậu ấy chính là Giang Mạt Hàn, bà không hồ đồ.”