Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1783




Nếu thật sự có người lén săn bắt động vật hoang dã, khi gặp Tông Ngôn Thần, một là sẽ cứu anh ta, đồng thời cũng giấu giếm tất cả mọi người, dù sao chuyện bọn họ làm cũng không thể để ai biết được, hai là giết người diệt khẩu, đề phòng chuyện bọn họ làm bị bại lộ.

 

Bây giờ, bất kể là trường hợp nào, đây cũng là một bước đột phá.

 

Nếu cứ tìm kiếm lung tung mà không có một trình tự nhất định, vậy thì dù có mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn nữa cũng không có tác dụng gì.

 

“Theo cách nghĩ của anh thì những người lên núi có thể sẽ gặp được Ngôn Thần?” Văn Hiểu Tịch đột nhiên ngộ ra: “Đúng rồi nhỉ, trước tiên hẳn là phải đi tìm những người có khả năng sẽ lên núi.”

 

“Bây giờ tôi sẽ phái người đi điều tra.” Văn Hiểu Tịch đang định đứng lên nhưng nghĩ đến một chuyện, thế là lại ngồi xuống: “Lúc trước tôi có kiểm tra một ngôi nhà ở thị trấn này, trong nhà chỉ có một cô gái, nhà cô ấy có rất nhiều loại thảo dược. Người dân trong thị trấn cũng nói cô ấy sẽ lên núi, nhưng tìm trong nhà cô ấy lại không thấy Ngôn Thần đâu cả, một cô gái, hẳn là sẽ không giấu một người đàn ông xa lạ trong nhà đâu nhỉ?”

 

Tông Triển Bạch ngẩng đầu lên. Đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, Văn Hiểu Tịch vội nói: “Thà rằng làm sai còn hơn bỏ sót, tôi sẽ phái người đi kiểm tra lại lần nữa.”

 

“Cách đây có xa không?” Tông Triển Bạch hỏi.

 

“Không xa lắm, trên một ngọn đồi nhỏ ở hướng kia.” Văn Hiểu Tịch chỉ về hướng nhà Mộ Diên Nhi.

 

“Giờ đi luôn đi.” Tông Triển Bạch đứng dậy, Văn Hiểu Tịch muốn hỏi, anh vừa vào núi xong, giờ lại muốn đi ra ngoài, còn chưa nghỉ ngơi tí nào đâu. Nhưng nếu mà là con mình mất tích, anh ta cũng không thể yên tâm mà nghỉ ngơi được.

 

“Tôi dẫn đường.” Văn Hiểu Tịch nói.

 

Đã gần bảy giờ tối, bọn họ dẫn theo mấy người nữa đi ra ngoài.

 

Họ lái xe đến chân núi, đường bên trên vừa hẹp vừa dốc, không thể lái xe được, chỉ có thể đi bộ.

 

Đậu xe ven đường, bọn họ đi bộ lên trên.

 

“Người trong thị trấn của tôi nói đừng có nhìn nhà này chỉ có một cô gái nhỏ, gan cô ấy lớn lắm đấy.” Một người đàn ông đi theo nói.

 

Văn Hiểu Tịch liếc anh ta một cái: “Gan lớn đến mức nào cơ?”

 

“Cô ấy dám bắt rắn độc bằng tay không, anh nói xem gan có lớn hay không? Bao nhiêu cô gái khác nhìn thấy rắn là mặt mày đều tái mét hết cả.”

 

Văn Hiểu Tịch nhướn mày: ”Thật sao?”

 

Người kia nói: ”Đúng vậy, trong thị trấn có người tận mắt nhìn thấy.”

 

Lúc này lại có một người khác nói: ”Vậy chúng ta chờ chút để nhìn rõ xem đây là cô gái như thế nào?”

 

Mấy người vừa nói vừa đi lên đồi.

 

Lúc này, chuông điện thoại trong túi Tông Triển Bạch vang lên, anh lấy ra xem, là số của của Lâm Tử Lạp, anh dừng bước, chờ Văn Hiểu Tịch và mấy người kia đi xa mới bắt máy.

 

”Alô.”

 

”Sao lâu như vậy anh mới nghe điện thoại?” Giọng Lâm Tử Lạp khàn khàn mang nặng âm mũi hỏi anh.

 

”Đã xảy ra chuyện gì?” Cơ mặt anh lập tức căng chặt.

 

”Cậu… ông ấy mất rồi.”

 

Tôn Cảnh Hạo không mấy bất ngờ, dù sao bác sĩ cũng nói rồi, sức khỏe của ông ấy có thể cầm cự qua đám cưới của Trang Gia Văn đã là cố lắm rồi.

 

”Bây giờ anh sẽ về.”

 

Anh cúp điện thoại rồi gọi Văn Hiểu Tịch quay lại.

 

”Sao vậy?” Văn Hiểu Tịch chạy lại.

 

”Tôi phải quay về, anh ở đây cứ tiếp tục tìm đi.” Tông Triển Bạch nói.

 

”Không phải anh vừa mới tới sao? Sao lại phải về ngay? Xảy ra chuyện gì rồi hay sao? Hay là…”

 

Tông Triển Bạch cắt lời anh ấy, nói Trình Dục Ôn qua đời.

 

Văn Hiểu Tịch gật đầu: ”Vậy anh về đi, ở đây giao cho tôi, tôi sẽ dựa theo những gì anh nói để điều tra.”

 

Sợ anh còn chưa yên tâm nên Văn Hiểu Tịch bèn bổ sung thêm: ”Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra tung tích của Ngôn Thần một cách sớm nhất…”

 

Anh không nói gì, chỉ đập tay lên bả vai Văn Hiểu Tịch. Ở giây phút này thì im lặng đã chiến thắng lời nói, mặc dù anh không nói câu nào nhưng Văn Hiểu Tịch cũng ý thức được trách nhiệm mình gánh trên vai nặng nề đến dường nào.