Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1776




Lâm Tử Lạp nghiêm túc cởi từng nút một trên áo sơ mi của anh: “Đi tắm đi.”

 

Tông Triển Bạch hạ mắt nhìn cô:”Sao bỗng nhiên lại đối tốt với anh thế?”

 

Cô nhíu mày: “Trước đây em đối xử với anh không tốt hả?”

 

“Tốt.” Tông Triển Bạch nắm tay cô: “Đã cởi qu4n áo giúp anh rồi thì thuận tiện tắm giúp anh luôn nhé?”

 

“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không đứng đắn thế hả?” Cô buông tay Tông Triển Bạch ra: “Đi tắm đi.”

 

Tông Triển Bạch chỉ cười không nói, rất nghe lời đi buồng tắm, hình như bị Tô Trạm chen vào như vậy, Lâm Tử Lạp đã hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa.

 

Sáng sớm hôm sau, Tông Triển Bạch đã ngồi trên chuyến bay sớm nhất rời đi.

 

Lâm Tử Lạp ở lại trong nhà Tô Trạm.

 

Họ không chờ Trang Gia Văn và Thẩm Hâm Dao trở về.

 

“Chúng ta cứ ăn cơm trước đi.” Tần Nhã rót sữa bò cho Lâm Tử Lạp: “Chắc hai đứa nhỏ ăn cơm ở khách sạn rồi.”

 

Lâm Tử Lạp cầm cốc sữa bò lên: “Hôm nay em cũng đừng ra cửa hàng, đi ra ngoài với chị một chuyến.”

 

Hiện tại cửa hàng thời trang đã có rất nhiều nhà thiết kế, Tần Nhã không đi cũng không sao, cô ấy cầm lên một lát bánh mì nướng, quét bơ lạc: “Có việc gì à?”

 

“Ừ, phải mua một căn nhà khác cho hai đứa nó, ở khách sạn mãi thế nào được, ở đây người lại nhiều, mua nhà khác cho chúng ở riêng bên ngoài.” Lâm Tử Lạp nói.

 

“Đúng, hai đứa còn trẻ tuổi như thế, lại vừa kết hôn, nên sống thế giới hai người mới đúng. Được rồi, ăn sáng xong em đi với chị.” Tần Nhã nói.

 

“Sớm thế này mà mọi người đã ăn cơm rồi à?” Trang Gia Văn và Thẩm Hâm Dao vào nhà.

 

“Chẳng chờ chúng con gì cả.” Trang Gia Văn đi vào phòng ăn, kéo ghế giúp Thẩm Hâm Dao.

 

“Không phải không chờ mà cô nghĩ là hai đứa không về ăn sáng, mà sao hai đứa đến sớm thế?” Tần Nhã đứng dậy đi lấy bát đũa cho họ.

 

“Bình thường chúng cháu cũng không ngủ nướng mà.” Trang Gia Văn cười nói.

 

Không chờ Tần Nhã trả lời, Tô Trạm đã nói tiếp: “Bình thường là bình thường, hôm qua không phải là đêm tân hôn của cháu sao? Mọi người nghĩ sáng sớm hai đứa không dậy nổi nên mới không chờ đấy.”

 

Lời này nghe thế nào đều có vẻ có hàm ý khác, ám muội đến trắng ra.

 

Thẩm Hâm Dao cúi đầu, vẻ mặt hơi ửng hồng.

 

Trang Gia Văn là đàn ông, mặc dù không cùng thế hệ với Tô Trạm nhưng ở chung lại rất giống bạn bè, thoải mái lại thân thiết, nói chuyện cũng thẳng thắn.

 

“Người từng trải đúng là có kinh nghiệm.”

 

Tô Trạm: “ . . .”

 

“Thằng nhóc thối, dám đùa với cả chú hả?” Tô Trạm miệng mắng nhưng mặt lại cười: “Càng ngày càng giống chú, người ta không biết còn tưởng cháu là con trai của chú đấy.”

 

“Được mà, có điều chú phải cho cháu thừa kế tài sản.” Trang Gia Văn cầm bát đũa Tần Nhã đưa, ngẩng đầu cười: “Cô có nhận cháu làm con không?”

 

Tần Nhã giả vờ tức giận: “Ai dám nhận, ba mẹ còn chưa kêu đã nghĩ đến di sản của chúng tôi, tham tiền quá đi mất.”

 

“Đúng vậy, tham tiền!” Tô Trạm hùa theo.

 

“Xem cái vẻ keo kiệt của hai người kìa, cháu còn thật sự dám lấy tài sản của hai người à?” Trang Gia Văn nhét một lát bánh mì vào trong miệng: “Cháu muốn ăn trứng luộc nước trà.”

 

“Ngày mai luộc.” Tần Nhã nói.

 

Trang Gia Văn cười.

 

“Hôm nay mẹ đi tìm nhà mới cho hai đứa, có yêu cầu gì không?” Lâm Tử Lạp gắp trứng gà trong đĩa của mình sang đĩa của Thẩm Hâm Dao.

 

“Mẹ thấy được là được, con cũng không có yêu cầu gì, nếu có thể gần công ty một chút là tốt rồi, như vậy Gia Văn tan tầm về nhà cũng tiện.” Thẩm Hâm Dao hơi ngại ngùng: “Mẹ, mẹ ăn trứng gà đi.”

 

Cô ấy đẩy đĩa thức ăn tới trước mặt Lâm Tử Lạp: “Con không đói lắm, vừa ăn một lát bánh mì nướng rồi.”

 

Bữa sáng hôm nay khá đơn giản, chỉ có trứng rán, bánh mì nướng, một ít hoa quả và sữa bò.

 

“Con ăn đi, được, để mẹ xem thêm.” Lâm Tử Lạp đưa tay vén một sợi tóc xõa xuống ra sau tai cô ấy: “Cơm nước xong về khách sạn nghỉ ngơi đi.”

 

Ở đây sợ là cô ấy sẽ thấy không được tự nhiên.