Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1767




Thẩm Hâm Dao nghĩ đến những gì đã xảy ra vào đêm nay, nghĩ đến dáng vẻ của Trang Gia Văn khi anh ấy xuất hiện kịp thời, cầm súng đứng trước mặt cô.

 

Dáng vẻ đó làm anh ấy trông như một thiên thần.

 

Cô không cần giả dụ và nếu như, cô chỉ cần hiện tại.

 

Vào giây phút này!

 

Đôi mắt của cô ấy tựa làn nước, sáng ngời và rực rỡ như ngôi sao sáng nhất bầu trời mùa hạ. Cô ấy nhìn Trang Gia Văn và thốt lên từng câu từng chữ: “Tôi bằng lòng.”

 

Cô ấy nhấn mạnh: “Em bằng lòng trở thành vợ anh.”

 

‘Clap clap’!

 

Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.

 

“Bây giờ xin mời chú rể và cô dâu hôn nhau.” Người dẫn chương trình to giọng hơn giữa tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

 

Tiếng vỗ tay càng to hơn nữa.

 

Trang Gia Văn còn băn khoăn vì chuyện tối hôm qua nên hơi do dự, Thẩm Hâm Dao lập tức chủ động vòng tay qua cổ anh ấy, sau đó nhón chân lên chầm chậm đặt môi lên môi anh, hai bờ môi kề sát nhau.

 

Anh ấy có vẻ bất ngờ, lại như bị rung động trước sự chủ động của Thẩm Hâm Dao nên đã quên mất phản ứng.

 

“Anh hối hận sao?” Thấy anh ấy không trả lời, Thẩm Hâm Dao nhỏ giọng hỏi.

 

Trang Gia Văn hoàn hổn, ngay lập tức ôm lấy eo Thẩm Hâm Dao, hối hận?

 

“Ừm, hối hận.” Không chờ Thẩm Hâm Dao kịp phản ứng, Trang Gia Văn lại hôn cô, mơ hồ nói: “Hối hận vì đã không cưới em sớm hơn.”

 

Phân đoạn tuyên thệ kết thúc, người dẫn Chương trình lên tiếng trên nền những tràng vỗ tay dần nhỏ đi: “Vào ngày đẹp trời này, chúng ta đã chứng kiến lễ cưới của cô Thẩm và anh Trang. Và ngay tại đây, tôi cầu chúc cho hai anh chị bình an từng giây phút, ân ái mỗi sớm chiều, mạnh khỏe ngày lẫn đêm, thoải mái năm qua năm, hạnh phúc mãi mãi, lúc nào cũng rạng rỡ và suôn sẻ suốt đời.”

 

Người dẫn chương trình đổi giọng điệu: “Bây giờ cho mời chú rể, cô dâu, bố mẹ hai bên lên sân khấu để phát biểu đôi lời cảm nghĩ.”

 

Tần Nhã cười đẩy Tang Du và Lâm Tử Lạp: “Nhanh lên, tới lượt hai người ra sân rồi kìa.”

 

Hôm nay Lâm Tử Lạp và Tang Du đều chọn trang phục màu đỏ, nói thế nào thì màu đỏ vẫn là màu thích hợp nhất để tượng trưng cho việc đáng mừng.

 

Tang Du mặc một chiếc váy dài màu đỏ có kiểu dáng rất bảo thủ, trên ngực cài hoa cưới dành cho mẹ cô dâu, mái tóc được búi gọn gàng, lịch sự và tao nhã, trông rất bắt mắt và vừa phải. Cô ấy khoác tay Thẩm Bồi Xuyên bước lên sân khấu.

 

Lâm Tử Lạp nhìn sang Tông Triển Bạch, cô cứ cảm thấy hôm nay anh hơi mất tập trung, bèn huých tay vào người anh một cái.

 

Tông Triển Bạch nắm chặt tay cô: “Anh đã bàn với Bồi Xuyên rồi, phần phát biểu để anh ấy lo.”

 

Đến giờ vẫn chưa tìm được Tông Ngôn Thần, anh thực sự không háo hức nổi.

 

Lâm Tử Lạp hiểu tính anh nên cũng không băn khoăn việc này, ai nói thì cũng như nhau.

 

“Đi thôi.” Tông Triển Bạch nắm tay cô đứng lên.

 

Cô đứng dậy theo.

 

Hôm nay Lâm Tử Lạp mặc bộ sườn xám màu đỏ, cổ áo cài khuy cổ điển và được thêu bằng chất liệu mềm mại theo kiểu truyền thống.

 

Họa tiết không mới nhưng rất cầu kỳ.

 

Dù ở tuổi này, dáng người của cô cũng không bị mập lên, chỉ đầy đặn hơn thời trẻ nhưng cũng không béo.

 

Điều này là nhờ Tông Triển Bạch đã nuôi quá tốt.

 

Cô mang đôi giày cao gót đen năm centimet bước lên sân khấu cùng Tông Triển Bạch.

 

Sườn xám có thể không màng thắng thua mà vẫn thướt tha giữa chốn hồng trần đầy mưa bụi. Nó giản đơn như sự tĩnh lặng của mây và nước, thong dong bước đi giữa thế gian.

 

Cũng giống như giây phút này, trải qua những lắng đọng của thời gian, bước chân Lâm Tử Lạp vẫn thong dong, điệu bộ tao nhã, trên khuôn mặt của cô có dấu vết của năm tháng nhưng nó không hề tang thương, ngược lại tràn đầy bí ẩn và quyến rũ.

 

Lâm Tử Lạp đứng cạnh con trai mình, hài lòng cười nói với cậu ấy: “Chúc mừng con.”

 

Trang Gia Văn mỉm cười.