Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1641




Cộng thêm với cách miêu tả trong bài viết, khi đọc lời văn đã có thể khiến cho người liên tưởng đến một cảnh ân ái nóng bỏng trên giường.

 

Rất nhiều bình luận phía dưới nói rằng con người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

 

Hình tượng trước đây mà Giang Mạt Hàn cho người khác là một người đàn ông cao lớn và ngay thẳng, lạnh lùng theo cách biết giữ mình, tin tức này đã trực tiếp đánh tan đi hình tượng trước kia của anh ấy.

 

Điều này vẫn chưa phải quan trọng, điều quan trọng là bởi vì tin tức của anh ấy, mà dẫn đến cổ phiếu của công ty xảy ra biến động lớn, còn có xu hướng rớt giá.

 

Trên mặt Giang Mạt Hàn không có gì biểu hiện gì, đây hẳn là mục tiêu của cô ấy.

 

“Hôm nay tôi nhận được một cuộc gọi của cô Hi, cô ấy nói rằng vẫn còn một khoản tiền cuối cùng để đầu tư vào phương án thu mua.” Nam Thành nhìn anh ấy: “Lần này chúng ta đã thiệt hại quá nhiều rồi.”

 

Giang Mạt Hàn vén chăn bước xuống, cũng không buồn tiếc vì số tiền bị tổn thất, mà nói: “Tôi nợ cô ấy.”

 

Nam Thành há mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện làm sao cũng không thể nói ra được lời thuyết phục.

 

“Chuyện tôi bảo anh đi điều tra thế nào rồi?” Ánh mắt thâu thẳm của anh ấy nhìn chằm chằm vào một khoảng xa xăm, xuyên qua tấm kính không có mục đích mà nhìn về một nơi nào đó.

 

Nam Thành mím thành thực nói, được điều tra gần xong rồi, thật ra không hề dễ để điều tra ra những chuyện đã xảy ra cách đây lâu như vậy, nhưng Quan Kình có âm thầm dẫn dắt phương hướng, còn thường xuyên tung ra manh mối.

 

Anh ta cố tình để cho Giang Mạt Hàn phát hiện, chính là muốn anh ấy đi nhìn rõ nguyên nhân thực sự của vụ tai nạn năm đó.

 

Vì không muốn anh ấy hận nhầm người.

 

Anh ấy tưởng rằng người nhà họ Tông đã sai, tưởng rằng khoản tiền bồi thường năm đó là tiền để mua mạng người, thật ra đó chỉ là tiền đền bù cho bọn họ, tất cả mọi người trong vụ tai nạn xe hơi năm đó đều là vô tội.

 

Anh ấy không nên cố chấp đi hận những người đã được may mắn sống sót sau vụ tai nạn xe đó như vậy.

 

Càng không nên vì chuyện năm đó mà nảy sinh ra lòng trả thù.

 

Quan Kình chính là muốn anh ấy nhìn rõ chuyện này.

 

Nên mới lập kế hoạch cho những chuyện này.

 

Cho nên khi Nam Thành đi điều tra, mới có thể dễ dàng tìm được manh mối như vậy.

 

Nhưng bây giờ anh ta vẫn biết nên nói chuyện này với Giang Mạt Hàn như thế nào.

 

“Chuyện xảy ra đã lâu, nên không dễ điều tra ra được.” Nam Thành nói dối nói.

 

Giang Mạt Hàn cũng không có hoài nghi điều gì, dù sao chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh ấy biết rõ rằng cần phải có thời gian để điều tra.

 

Anh ấy nói lại một lần nữa: “Giúp tôi làm thủ tục xuất viện và mang cho tôi một bộ quần áo sạch.”

 

Nam Thành nói được, sau đó đi ra khỏi phòng.

 

Sau khi Giang Mạt Hàn xuất viện, anh ấy không đến công ty giải quyết công việc tích lũy mấy ngày qua mà là đi đến tìm Tông Ngôn Hi.

 

Nếu như đã phơi bày hết mọi chuyện, anh ấy muốn tìm đến nghiêm túc nói chuyện với cô ấy.

 

Thế nhưng Tông Ngôn Hi lại không có ở khách sạn.

 

Điện thoại cũng đã tắt máy, Giang Mạt Hàn không tìm được cô ấy, nên cuối cùng chỉ có thể quay trở lại công ty xử lý công việc.

 

Điền Khởi Phong đến tập đoàn Hằng Khang.

 

Giang Mạt Hàn biết anh ta là người thân cận bên Tông Ngôn Hi, liền đồng ý gặp anh ta.

 

“Tôi thay mặt cho cô Hi đến đây.” Điền Khởi Phong kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc.

 

“Cô ấy ở đâu?”

 

Giang Mạt Hàn hỏi ra điều mình muốn biết nhất.

 

“Cô Hi đã trở lại trụ sở chính, tôi sẽ tiếp quản công việc ở đây, anh có thể thương lượng chuyện tiếp theo với tôi là được.”

 

Giang Mạt Hàn ngả người ra sau, nhàn nhạt nhìn anh ta: “Ngay từ đầu đều là do cô ấy đàm luận với tôi về mối hợp tác này, bây giờ đổi người giữa chừng là không tôn trọng tôi.”

 

“Tổng giám đốc Giang nghiêm trọng rồi đấy?” Điền Khởi Phong cười nói.

 

Vẻ mặt Giang Mạt Hàn trông rất nghiêm túc: “Các người không có thông qua sự đồng ý của tôi mà đã đổi người, về sau tôi sẽ không đầu tư thêm một khoản tiền nào nữa. Hơn nữa, tôi cũng sẽ đến quý công ty đòi lại những tổn thất mà tôi đã đầu tư vào trước đó.”