Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1628




“Tất cả ngọn nguồn ngóc ngách đều phải điều tra rõ ràng, trong khoảng thời gian này anh không cần quan tâm đến chuyện của công ty nữa, chỉ cần điều tra một chuyện này.”

 

Nam Thành: “Được.”

 

Mặc dù tò mò, nhưng anh ta cũng không hỏi.

 

Cúp điện thoại, Giang Mạt Hàn để điện thoại xuống, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

 

Từ rạng đông đến trời tối.

 

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến cả bản thân anh ấy cũng quên mất thời gian.

 

Bầu trời đêm bao la đầy sao.

 

Anh ấy một mình ở đó nhìn ra ngoài cửa sổ, khi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, anh ấy muốn đưa tay ra đón lấy những vì sao đang rơi xuống kia, nụ cười rạng rỡ của cô ấy hiện lên trong tâm trí anh ấy.

 

Nhưng những ngôi sao đang rơi xuống kia, làm sao có thể giữ được lại?

 

Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, cô ấy sẽ không bao giờ nở một nụ cười rạng rỡ như thế với mình nữa.

 

Giang Mạt Hàn ở trong biệt thự tận hai ngày hai đêm, ai cũng không gặp, cũng không xử lý công việc.

 

Mãi cho đến ngày thứ ba, anh ấy mới xuất hiện ở công ty.

 

Vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó.

 

Nhưng lại không ai biết được trong hai ngày này anh ấy đã vượt qua như thế nào và đã trải qua những gì.

 

Xe dừng ở trước cửa công ty.

 

Anh ấy đẩy cửa bước xuống xe, trên người mặc một bộ âu phục màu đen trông rất gọn gàng, gương mặt đã được rửa sạch sẽ không thấy nửa điểm dấu vết trước kia.

 

Anh ấy đang định bước vào tòa nhà, thì có một chiếc xe khác từ chỗ đậu xe bên cạnh chạy vào, Cố Hiềm nhìn thấy Giang Mạt Hàn liền hạ cửa kính xuống, mỉm cười nhìn anh ấy: “Tổng giám đốc Giang.”

 

Bởi vì tin tức trước kia đã được thanh minh, đối với vụ tin tức “một đêm không về” đã được lắng xuống.

 

Cho nên tâm trạng của Cố Hiềm rất tốt.

 

Khi nhìn Giang Mạt Hàn vẻ mặt cũng không khỏi có phần đắc ý.

 

Vẻ mặt của Giang Mạt Hàn rất lạnh nhạt, không hề bận tâm đến lời nói của anh ấy, mà ngược lại đưa ánh mắt nhìn người phụ nữ đẩy cửa xe bước xuống ở phía sau.

 

Ngón tay anh ấy co rút lại khẽ siết chặt.”

 

Tông Ngôn Hi cầm tập tài liệu trên tay, nhìn thấy anh ấy mỉm cười chào hỏi: “Tổng giám đốc Giang.”

 

Giang Mạt Hàn khẽ gật đầu.

 

Cô ấy vòng qua xe đi tới, nhìn về phía Cố Hiềm nói: “Cậu về trước đi, khi bàn xong chuyện công việc với Tổng giám đốc Giang, tôi sẽ tự bắt taxi về.”

 

“Bên cạnh cậu không có ai, tôi không yên tâm, tôi sẽ chờ cậu ở dưới lầu, để tránh cho vô duyên vô cớ lại xuất hiện trên tin tức nữa.” Cố Hiềm có ý ám chỉ.

 

Giang Mạt Hàn giống như không nghe thấy, xoay người đi về phía tòa nhà, nhìn có vẻ không để ý, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện đôi tay anh ấy đang siết chặt, khuôn mặt căng cứng luôn thể hiện tâm trạng không giống như dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài.

 

Tông Ngôn Hi liếc nhìn Cố Hiềm một cái.

 

Cố Hiềm còn chê chuyện chưa đủ rối, mà nhìn về phía bóng lưng Giang Mạt Hàn nói: “Nếu Tổng giám đốc Giang vẫn là một thằng đàn ông thì đừng có đi làm khó phụ nữ, chỉ sợ là bản phương án đó đến Tổng giám đốc Giang cũng không tìm được lỗi sai, mà còn cố ý đi làm khó một người phụ nữ, thật sự không phải là hành vi của một người đàn ông chân chính.”

 

Giang Mạt Hàn vốn dĩ không muốn tranh luận với anh ấy, nhưng lúc này không quen nhìn bộ dạng đắc ý của anh ấy, nên dừng chân lại xoay người nhìn anh ấy hỏi: “Tôi chính là muốn làm khó cô ấy đấy, anh có thể làm gì được tôi?”

 

Cố Hiềm: “…”

 

Anh ấy vừa định đẩy cửa xe bước xuống, thì Tông Ngôn Hi vội vàng chống cửa xe lại, nhỏ giọng cảnh cáo: “Cậu đừng phá hoại kế hoạch của tôi được không hả?”

 

Khóe mắt Cố Hiềm khẽ giật, tức giận nói: “Anh ấy đấy, người như anh ấy xứng đáng là đàn ông sao?”

 

“Cậu cũng đâu phải là người muốn gả cho anh ấy, còn quan tâm người ta là đàn ông hay không làm gì? Kìm hãm một chút đi, đừng phá hoại kế hoạch của tôi.”

 

Nói xong còn cảnh cáo liếc mắt nhìn anh ấy một cái, rồi nhanh chân đuổi theo Giang Mạt Hàn, giải thích  thêm một câu: “Tổng giám đốc Giang đừng bận tâm, anh ấy đang tức giận về tin tức của mấy ngày trước thôi.”

 

Giang Mạt Hàn không nói lời nào, trầm lặng đi vào thang máy.

 

Tông Ngôn Hi theo sát phía sau hỏi: “Tổng giám đốc Giang đang tức giận à?”