Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1514




Rất nhanh Tông Vân Càn đã dẫn người phụ nữ vào trong nhà, còn gọi bác sĩ đến làm sạch miệng vết thương cho cô, tuy có rất nhiều chỗ bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

 

“Vết thương trên mặt này, sợ rằng có thể để lại sẹo.” Bác sĩ nói.

 

“Tôi muốn ông chữa khỏi cho tôi!” Người phụ nữ gào to lên.

 

Tông Vân Càn vẫn còn rất yêu thích cô, liền nói với bác sĩ: “Cố gắng chữa trị tốt cho cô ấy.”

 

Bác sĩ liền gật đầu.

 

Một lúc sau, vết thương của người phụ nữ đều được băng bó lại, cô nhìn vào trong gương, những miếng băng gạc được dán trên mặt mình, một tiếng than ai oán: “Bọn chúng thật tàn bạo, đã hủy đi khuôn mặt của em!”

 

Tông Vân Càn đi đến an ủi: “Sẽ không sao đâu.”

 

“Anh nhìn tay em đây.” Tay của người phụ nữ cũng quấn đầy băng gạc.

 

Nghĩ tới sự sỉ nhục bản thân mình đã phải nhận, cô tràn đầy sự thù hận: “Em nhất định sẽ phục thù!”

 

Trong mắt người phụ nữ dường như đã bị nhiễm độc, hung ác và gớm ghiếc.

 

Cô nhấc chiếc chăn rồi rời khỏi giường, Tông Vân Càn nói: “Em bị thương như vậy, còn đi đâu?”

 

“Em sao có thể nuốt được cục tức này?! Anh cũng đã nhìn thấy, họ đối xử như thế nào với em, em là người của anh, bọn họ bắt nạt em, không phải chính là không hề để anh trong mắt hay sao? Bây giờ em cũng muốn cho họ biết, chúng ta không dễ bỏ qua!” Cô tự cho rằng mình thông minh rồi hỏi: “Không phải tối nay anh hẹn gặp mặt họ sao? Em cùng anh đi, nhưng mà trước khi đi, chúng ta cần phải tới một nơi.”

 

“Nơi nào?” Tông Vân Càn nhận ra tâm tư của cô: “Em muốn đi xem đứa trẻ đó sao?”

 

“Nỗi khổ em phải nhận, cần phải có người trả giá!” Người phụ nữ hằn học nói: “Hơn nữa dù chúng ta đã có được thứ chúng ta muốn, đứa bé này cũng không được thả ra!”

 

Tông Vân Càn cộc lốc nói: “Định để như thế nào?”

 

“Anh nghĩ xem, nếu chúng ta giao đứa trẻ này cho Tông Triển Bạch, hai ta sẽ không còn nắm được điểm yếu của hắn, hắn ta nhất định có thể đối phó lại với chúng ta, đứa trẻ nằm trong tay chúng ta, hắn ta không dám manh động, đứa trẻ này chính là bùa hộ mệnh của chúng ta đó.”

 

“Ra là đạo lí này.” Tông Vân Càn gật đầu.

 

“Vân Càn, lúc em bị bắt, bọn chúng đã ngược đãi em rất nhiều, em đều không hề nói ra, bởi vì em biết rằng, chúng ta như những con châu chấu nằm trên cùng một sợi dây, nếu em nói ra tung tích của đứa bé, bọn chúng tìm ra được nó, là có thể ra tay với anh, chính vì vậy, em thà chết không nói, bởi em sợ chúng đe dọa đến sự an  toàn của anh, Vân Càn, chính là vì em yêu anh, lần này, anh nhất định phải thay em báo thù.” Người phụ nữ vừa nói vừa bật khóc.

 

Tông Vân Càn ôm lấy người phụ nữ, đúng vậy, nếu cô ta nói ra tung tích của đứa bé, anh sẽ không còn cách nào uy hiếp được Tông Triển Bạch nữa, hơn nữa Tông Triển Bạch nhất định sẽ ghi hận về sự việc lần này, hơn nữa còn đối phó với mình.

 

Cô ấy bị thương nặng như vậy cũng không hề nói ra tung tích của đứa bé, có thể thấy cô ấy thực sự nghĩ cho mình, Tông Vân Càn thật lòng nói: “Anh sẽ thay em báo thù.”

 

“Bây giờ em muốn gặp đứa bé đó.” Trong lòng người phụ nữ tràn đầy lửa giận, chỉ cần nghĩ tới, nỗi đau mình đã phải nhận, nhất định phải có người trả giá.

 

Cô nhất định khiến Tông Triển Bạch phải hối hận vì đã động tới cô!”

 

Nhìn bộ dạng vết thương mà cô đã phải chịu, Tông Vân Càn liền nói: “Được rồi, chẳng qua chúng ta cần phải cần thận, lỡ như để Tông Triển Bạch biết được….”

 

“Không thể nào đâu, chúng ta cẩn thận một chút.” Người phụ nữ không thể nuốt được cục tức xuống, chính là muốn trút giận.

 

“Được rồi.” Tông Vân Càn biết lúc này trong lòng cô, gặp đứa trẻ đó chẳng qua là muốn trút giận, hôm nay cô đã chịu nhiều đau khổ rồi.

 

Chỉ cần cẩn thận với bọn chúng một chút là được. Sau đó họ bước ra khỏi cửa, cẩn thận kiểm tra trái phải chắc chắn không có người mới lên xe, hoàn toàn không hề phát hiện, cửa sau chỗ bụi cây đang có người, thấy họ lên xe, liền rút về.

 

Họ vẫn cho rằng mình đang đi một cách rất bí mật, căn bản không phát hiện có người, thật không nghĩ tới, bọn họ không hề biết từ lúc bắt đầu đi đã bị người khác tiếp cận theo dõi rồi.

 

Chiếc xe lái càng lúc càng lái chếch ngang, rồi xe dừng lại ở phía bên ngoài một viện dưỡng lão.

 

Tông Vân Càn xuống xe, rất nhanh sau đó người phụ nữ cũng bước xuống theo sau, vẫn tự mãn nói: “Bọn chúng thế nào cũng không thể ngờ rằng, chúng ta để đứa trẻ giấu trong viện dưỡng lão.”

 

Tông Vân Càn nhìn xung quanh tứ phía một vòng rồi nói: “Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, đi thôi.”

 

Người phụ nữ gật đầu, chúng ta vào viện dưỡng lão cũng từ cửa sau, phía sau sẽ yên tĩnh hơn.

 

Chiếc xe theo sau họ cũng dừng lại cách đó không xa, người bên trong cũng xuống xe, đi theo.