Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1495




Tông Triển Bạch làm theo từng cái một. Lâm Tử Lạp cũng đã cán xong mấy miếng vỏ sủi cảo. Cô dạy Tông Triển Bạch nên bao như thế nào. Mặc dù không đẹp, nhưng thoáng chốc đã bao được một cái.

 

“Cứ như thế.” Lâm Tử Lạp để cho anh bao, còn cô phụ trách cán vỏ bột.

 

Không ai bước vào phòng bếp. Có lẽ đây sẽ là bữa tối cuối cùng của Tông Khải Phong, cứ để hai người họ tận hiếu lần cuối.

 

Trời đã tối. Khoảng hai tiếng sau, sủi cảo mới được bao xong. Lâm Tử Lạp nấu nước, Tông Triển Bạch ném sủi cảo vào trong nồi nấu. Khoảng 10 phút sau, sủi cảo đã chín, Lâm Tử Lạp vớt vào đĩa, lấy một cái khay ra đặt đĩa lên, rót một đĩa dấm chua nhỏ, bóc tỏi giã nhuyễn rồi bỏ vào đĩa giấm, cùng đặt lên khay.

 

“Anh bưng vào đi.”

 

Tông Triển Bạch ngước mắt nhìn cô, cô nói: “Đi đi”

 

Anh bưng khay, xoay người đi ra nhà bếp.

 

Lâm Tử Lạp dọn dẹp nhà bếp xong, đi ra thấy Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du đã đến, hỏi: “Hai người đến đây khi nào vậy?”

 

Tang Du nói: “Bọn em đã đến được một lát rồi.”

 

Cô vươn tay ôm Lâm Tử Lạp: “Hôm nay em và Bồi Xuyên cũng sẽ ở đây.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu, giọng khàn khàn: “Nếu có chuyện gì thì em trông con giúp chị.”

 

Tang Du nói: “Chị yên tâm, em sẽ trông bọn nhỏ thật kỹ.”

 

Lâm Tử Lạp ngồi vào sofa, bế Tông Ngôn Hi vào lòng. Hôm nay cô bé rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ. Bé nhỏ đã ngủ, Trang Kha Nguyệt đứng dậy bế bé nhỏ vào phòng.

 

Cửa phòng Tông Khải Phong bị đẩy ra, Tông Triển Bạch bưng đĩa không đi ra, nhìn Lâm Tử Lạp, khẽ nói: “Lấy thêm đĩa nữa đi em.”

 

Lâm Tử Lạp sửng sốt, sau đó bế con gái ngồi lên sofa, đứng dậy vào nhà bếp. Tông Triển Bạch cũng đi theo cô. Cô bật bếp nấu nước sôi: “Bố đã ăn hết rồi à?”

 

Gần đây Tông Khải Phong ăn cơm rất ít, một đĩa có không ít sủi cảo, bình thường ông chỉ có thể ăn hơn một nữa, hôm nay đã ăn hết rồi mà còn muốn ăn thêm, khiến cô hơi lo lắng.

 

“Bố ăn nhiều quá…”

 

“Bố nói là hương vị giống của mẹ làm. Bố muốn ăn thì cứ để bố ăn đi.”

 

Lâm Tử Lạp bật lửa, nấu thêm một chén, Tông Triển Bạch bưng đi.

 

Buổi chiều, vú Vu và Trang Kha Nguyệt đã bắt tay vào chuẩn bị bữa cơm đoàn viên hôm nay, làm rất nhiều món ăn ngon, bây giờ không ai ăn, mọi người đều không có khẩu vị.

 

Lần này, Tông Triển Bạch bưng sủi cảo vào phòng, Tông Khải Phong chỉ ăn hai miếng, nói: “Kêu… Dục Ôn vào đây.”

 

Tông Triển Bạch đi ra kêu Trình Dục Ôn vào phòng.

 

Đôi mắt Trình Dục Ôn đỏ hoe, chứa đầy hơi nước, ngồi bên giường: “Cậu có gì muốn dặn dò thì nói với tôi đi.”

 

Tông Khải Phong nói: “Tôi có chuyện nói với anh… Nếu tôi đi thì anh phải chăm sóc họ nhiều hơn.”

 

Trình Dục Ôn biết ông đang nói ai: “Cậu cứ yên tâm. Con trai của cậu chẳng phải là con trai của Dục Tú sao? Vợ và con của thằng bé, đương nhiên cũng là người thân của tôi. Chỉ cần tôi có ở đây thì nhất định sẽ chăm sóc chúng nó thay cậu.”

 

Tông Khải Phong nhẹ nhàng gật đầu, ra vẻ hài lòng.

 

“Có lẽ… Tôi sắp đi gặp cô ấy rồi.” Giọng nói của ông rất yếu ớt.

 

Trình Dục Ôn kéo tay ông, không hiểu sao lại run rẩy liên tục, muốn nói gì đó mà chỉ có thể rơi nước mắt. Tông Khải Phong kéo tay ông: “Anh khóc gì vậy?”

 

Trình Dục Ôn lau nước mắt. Ông cũng đã lớn tuổi nên khó có thể khống chế cảm xúc của mình: “Tôi cũng không muốn đâu, nhưng tôi không nhịn được.”

 

Đến giây phút cuối cùng, Tông Khải Phong lại suy nghĩ thoáng: “Ai mà chẳng đến giai đoạn này chứ.”

 

Sinh lão bệnh tử là quy tắc của tự nhiên, không ai có thể thay đổi.

 

Ông thở hổn hển, ánh mắt đục ngầu, đầu óc lại rất tỉnh táo. Ông nói: “Cảnh Hạo…”

 

Trình Dục Ôn lập tức hiểu ý ông, vội kêu Tông Triển Bạch vào phòng. Lúc Tông Triển Bạch đi đến bên giường, đầu óc Tông Khải Phong đã mơ hồ. Ông hỏi: “Có phải bố đang buồn ngủ không?”

 

Tông Triển Bạch không tiếp lời, cứ thế im lặng nhìn tơ máu màu đỏ trong đôi mắt ông.

 

Từ khi Trình Dục Tú vào nhà, quan hệ giữa anh và Tông Khải Phong bắt đầu tệ dần, dau này anh rời khỏi nhà, rất hiếm khi trở về, hai bố con đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian. Trong quỹ đạo trưởng thành của anh nhiều nhất là oán hận, đó cũng là điều khiến anh đau lòng nhất, dù sao họ cũng đã bỏ lỡ quá nhiều…

 

“Bố biết, con cô đơn…” Tông Khải Phong bỗng giơ tay lên, ngón tay run rẩy như muốn bắt lấy thứ gì đó. Tông Triển Bạch cúi người, cầm bàn tay ông. Tông Khải Phong run giọng nói: “Trước kia con chẳng mấy khi vui vẻ, đều tại bố gây ra… Bố không nên giấu diếm con, khiến con bỏ lỡ nhiều đến thế, chưa từng hưởng thụ sự ấm áp của gia đình.”