Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1451




“Vâng.” Dì Cát đáp.

 

Buổi gặp mặt ở một quán cà phê, Tô Triệt đến thì đương sự cũng đã đến, anh bước tới ngồi đối diện với cô ấy.

 

“Anh muốn uống gì?” Đối phương hỏi.

 

Tô Trạm nói một ly nước trắng là được.

 

Khách hàng đẩy một phong bì qua.

 

Tô Trạm cầm lên, đại khái cũng bên trong là cái gì, nói: “Nhanh như vậy đã tìm được chứng cứ rồi sao?”

 

“Anh ta không biết chuyện tôi biết anh ta ngoại tình, anh ta cũng không cảnh giác với tôi, tìm chứng cứ cũng không khó. Đây là khách sạn nơi anh ta cùng tiểu tam ở với nhau. Phòng ở khách sạn, tôi đã lấy được bản ghi chép rồi.” Lúc đó người này dù là phụ nữ có thai, hơn nữa thời gian kết hôn cũng không dài, lại có thể bình tĩnh vô cùng.

 

Từ đầu đến cuối không có chút hành động kích động quá đáng nào.

 

Tô Trạm làm luật sư lâu như vậy, có đương sự nào mà anh chưa từng gặp qua?

 

Cưới nhau chưa được bao lâu còn có bầu, biết chồng lừa dối như thế này mà không thấy một chút buồn rầu và cuồng loạn, tính cách như thế này thật hiếm có.

 

Tô Trạm xem qua và ghi lại tổng cộng có mười mấy lần, cứ như là mỗi lần đều ở cùng một khách sạn vậy, trong phong bì có một ổ USB flash.“Bên trong có gì?” Tô Trạm hỏi.

 

Đương sự nói: “Chỉ có khách sạn đã thuê và hồ sơ phòng thì không thể nói là bằng chứng sắt được. Khi đó, anh ta nhất định sẽ phản bác rằng bọn họ không hề làm gì mà chỉ bàn chuyện trong phòng. Chúng ta cũng không còn cách nào, ở đây đương nhiên là bằng chứng thép.”

 

Tô Trạm nhướng mắt nhìn cô ấy.

 

Cô ấy bật cười, “Có phải là cảm thấy tôi rất là đuổi cùng giết tận không?”

 

“Không có.” Tô Trạm nói thật, “Tôi ngạc nhiên vì cô lại bình tĩnh như vậy.”

 

Khi phát hiện chồng lừa dối, cô ấy không khóc lóc, làm khó mà giả vờ như không biết gì, bí mật tìm luật sư để chiếm đoạt tài sản.

 

“Kẻ lừa dối giống như một bữa ăn đã ôi thiu. Còn kiên trì đến cùng đế ăn nó thứ kinh tởm chính là bản thân, còn làm tổn thương đến mình, không bằng đổ rồi, thì để cho anh ta phải trả một cái giá không vui vẻ gì. Người làm sai, luôn phải trả giá. Cái USB đưa cho anh là văn kiện liên quan, trong tay toi vẫn còn một phần, tôi không chỉ muốn anh ta mất hết tất cả, còn muốn anh ta không còn mặt mũi nào.” Khi cô ấy nói lời này, trên mặt có chút oán hận.

 

Quả nhiên không phải là không hận, chỉ là đủ kiên cường, biết rằng tình huống này phải làm như thế nào mới có lợi cho bản thân.

 

“Anh cho rằng tôi quá tàn nhẫn sao?” Người phụ nữ nhìn Tô Trạm.

 

“Không, tôi ngưỡng mộ sự bình tĩnh của cô.” Tô Trạm nhẹ giọng nói.

 

“Hôm nay tôi sẽ ngả bài cho anh ta xem. Tôi muốn giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt, vì vậy anh phải giúp tôi.” Đương sự nói ra yêu cầu tố cáo của mình.

 

Tô Trạm nói từ trong cặp lấy ra bản thảo thỏa thuận ly hôn, “Bản thảo theo yêu cầu của cô, cô xem qua đi.”

 

Người phụ nữ nhận lấy và rất hài lòng sau khi đọc xong nó, cô ấy bỏ lại vào túi, nói: “Vậy thì hãy giúp tôi khởi kiện càng sớm càng tốt. Nếu tôi yêu cầu anh ta ra khỏi nhà, anh ta nhất định không chịu. Toà án chắc chắn phải đi, sau này còn phải làm phiền anh rồi. “

 

Tô Trạm nói: “Giao cho tôi.”

 

Người phụ nữ rời đi, Tô Trạm cũng không tiếp tục ngồi đó nữa mà rời khỏi quán cà phê, vừa lên xe chuẩn bị khởi động xe, điện thoại di động trong túi vang lên.

 

Anh lấy điện thoại di động ra hiển thị tin nhắn đến là tên của Tần Nhã, tim anh chợt thắt lại.”

 

Tô Trạm ngẩn người nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu. Anh ta không mở tin nhắn ra xem thế nhưng lại ảo tưởng rằng cô ấy gửi tin nhắn cho mình là bởi vì cô ấy nhớ mình chứ không phải cô ấy muốn nói về chuyện ly hôn của bọn họ.

 

Trong lòng anh ta vừa kỳ vọng nhưng cũng vừa sợ hãi.

 

Anh ta lấy hết dũng khí để mở điện thoại lên, mặc dù có chút do dự nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhấp vào mục tin nhắn.

 

Tin nhắn không có nhiều chữ cho lắm: Ngày mai tôi qua đó, anh soạn sẵn đơn ly hôn đi.

 

Tô Trạm nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác mất mát. Anh ta không nghĩ ngợi gì mà nhắn lại: Em đã nghĩ kỹ rồi sao?

 

Thực ra anh ta đang muốn nói, mới nhanh thế mà em đã nghĩ xong rồi sao.

 

Biết rằng không nên chất vấn thế nhưng anh ta lại không thể kiềm chế được.

 

Anh ta cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

 

Điện thoại vẫn luôn im lìm, Tần Nhã không trả lời lại tin nhắn của anh ta.