Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1443




“Mọi chuyện đã như thế này rồi, bà đừng nói nữa. Cháu rất bận, đi trước đây, nếu có việc gì thì gọi cho dì Cát.”

 

Sau khi nói xong, anh ta cầm tập tài liệu bước ra ngoài.

 

“Tô Trạm…” Bà cụ quay xe lăn nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng trống rỗng. Căn nhà lớn như vậy nhưng không có người nói chuyện, cũng không thể đi ra ngoài bởi vì đôi chân.”

 

Bà cụ cảm thấy cô đơn, nhìn hộ lý đang dọn bàn nói: “Sao cô lại đi làm hộ lý? Tôi thấy tuổi cô làm bà nội cũng được rồi.”

 

Dì Cát nói: “Hai đứa con trai, đứa lớn đã lập gia đình và sinh con, cháu cũng lên chức bà rồi”.

 

“Con trai út của cô thì sa?” Bà cụ lại hỏi.

 

“Cậu con út chưa kết hôn.” Dì Cát đáp.

 

Bà cụ hỏi Dì Cát hỏi một cậu, dì Cát trả lời một câu, không nói thêm điều gì. Bà cụ hỏi xong vài câu, cảm thấy nhàm chán, khẽ thở dài quay xe lăn vào nhà.

 

Căn phòng trống trơn, bà  cầm tấm ảnh đặt trên bàn lên, trong hình là bà hồi còn trẻ, bên cạnh là chồng bà.

 

Bà đang ngồi trên ghế, chồng bà đứng sau lưng, dường như xuyên qua bức ảnh này, bà nhìn thấy tuổi trẻ của mình.

 

“Chỉ chớp mắt đã già rồi.” Bà cụ sầu muộn nói: “Tôi thấy Tô Trạm không vui, đang trút giận lên tôi. Trong lòng có lẽ rất oán giận tôi, nhưng tôi chỉ muốn thằng bé có một đứa con, cho nhà họ Tô có hậu thế, chẳng nhẽ tôi sai rồi sao?”

 

Người trong ảnh vẫn cười, không ai trả lời bà.

 

Bà ôm lấy tấm ảnh: “Tôi có nên đi cùng mình không?”

 

“Ôi…”

 

Bà cụ ngồi một mình phòng nửa ngày. Hôm nay Tô Trạm về sớm, dì Cát làm cơm xong thì anh ta bước vào.

 

Nhìn thấy anh ta trở lại, bà cụ rất vui mừng nói: “Mau rửa tay rồi ngồi ăn cơm. Bà cố ý để dì Cát làm mây món cháu thích ăn…”

 

Sầm!

 

Bà chưa kịp nói hết lời, Tô Trạm đã vào phòng, đóng sầm cửa lại.

 

Bà cụ cứng đờ tại chỗ.

 

Dì Cát đặt đồ ăn lên bàn, sắp xếp xong xuôi, đi tới: “Có thể ăn được rồi.”

 

Bà cụ rũ mắt, lăn xe lăn: “Cô gọi nó ăn cơm đi.”

 

Dì Cát đi tới gõ cửa: “Anh Tô, thức ăn xong xuôi rồi.”

 

“Tí nữa.”

 

Bà cụ ngồi vào bàn, nhìn trên bàn đầy đủ sắc màu, mùi thức ăn thơm phưng phức mà chẳng chút thèm ăn.

 

Dì Cát bước tới: “Tí nữa cậu ấy sẽ ăn.”

 

Bà cụ xua tay nói: “Tôi biết.”

 

Một lúc sau, Tô Trạm bước ra ngoài, thay bộ vest,  mặc quần áo đơn giản ở nhà, anh ta trở nên gầy hơn, quần áo có phần rộng thùng thình.

 

Anh ta ngồi trước bàn, bưng bát lên, gắp thức ăn ăn cơm.

 

Bà cụ thấy anh ta tới, tâm tình cũng khá hơn một chút, đặt một miếng sườn vào đĩa ăn của anh ta: “Cháu thích món này nhất.”

 

Tô Trạm tiếp tục gắp thức ăn, nhưng không có đụng sườn trên mâm, cũng không có ăn miếng sườn mà bà cụ gắp cho mình, ăn vội bát cơm rồi đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

 

“Tô Trạm…”

 

“Dì Cát, quần áo cháu thay để trong phòng tắm, phiền dì tí nữa giặt giúp cháu.” Tô Trạm ngắt lời bà lão, nói với dì Cát.

 

Dì Cát nói: “Vậy bây giờ dì sẽ đi giặt.”

 

Tô Trạm dặn: “Cháu không có ở nhà, thì đừng vào căn phòng này.”

 

“Di biết rồi.” Dì Cát đáp lại.

 

Dì Cát lấy quần áo Tô Trạm đã thay ra. Tô Trạm đi vào đóng cửa lại, cơ hồ không nói lời nào với bà cụ.

 

Bà cụ ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm vào miếng sườn đặt trên đĩa mà bà gắp cho Tô Trạm. Anh ta không ăn, một miếng trên mâm cũng không.

 

Bà khẽ liếc nhìn xuống rồi quay xe lăn trở lại phòng.