Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1426




Biết quan tâm đến cô ấy?

 

Cô ấy cười, hỏi: Không có tiền, anh đưa thẻ lương cho em sao?

 

‘Quay về với em.’ Thẩm Bồi Xuyên không chút do dự trả lời cô.

 

Trong lòng Tang Du cảm thấy đây là một người đàn ông lương thiện đáng yêu, còn nghĩ  sau này sẽ không giận anh ấy, không để anh ấy ngủ trên ghế sô pha nữa, rất đáng thương.

 

Anh không phải không tốt, chỉ là tương đối thẳng thắn, không hiểu thế nào là lãng mạn, không gợi cảm, nhưng rất đáng tin cậy, có thể cho cô ấy cảm giác an toàn.

 

‘Tiền anh đưa, tôi không tiêu đâu. Bún cá này ngon cực, lúc nào anh về, hai chúng mình đi ăn đi.’

 

‘Anh không biết em thích gì, em thích gì thì cứ mua đi.’

 

‘Vâng, em biết rồi.’

 

‘Anh còn có việc, ngủ sớm đi nhé.’

 

Tang Du nhìn điện thoại, hít vào một hơi, biết anh đang bận mà buổi tối vẫn nói chuyện với cô ấy, nhớ lại trước đó than phiền với anh, cảm thấy áy náy: Ừ, khi nào anh về gọi cho em, em đi đón anh”.

 

‘Ừ.’

 

Kết quả thụ tinh ống nghiệm lần thứ hai của Tần Nhã đã có, cô ấy và Tô Trạm cùng nhau đến bệnh viện.

 

“Đừng căng thẳng.” Tô Trạm nắm tay cô ấy, có thể cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo cùng thân thể run rẩy của cô.”

 

Tần Nhã hiển nhiên là căng thẳng, nói: “Em không căng thẳng.”

 

Tô Trạm thở dài, tâm lý cô ấy rất tệ, nếu lần này thất bại chắc chắn sẽ chịu đả kích lớn.

 

Bọn họ đi tới cửa phòng làm việc của bác sĩ, Tô Trạm giơ tay gõ cửa. Vừa mở cửa bước vào thì nghe thấy có tiếng động, bác sĩ thấy bọn họ đi tới liền nói: “Mời ngồi.”

 

Tô Trạm đỡ Tần Nhã đi tới, ngồi xuống ghế.

 

Tần Nhã mím chặt môi, hết lần này đến lần khác tự nhủ không được căng thẳng, không được căng thẳng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể khống chế được sự lo âu.

 

Một ý nghĩ có thể bay đến cả thiên đường, một ý nghĩa lại khiến người ta sa vào địa ngục.

 

“Bác sĩ, còn lần này thế nào?” Tô Trạm hỏi.

 

Bác sĩ không trả lời ngay mà nhìn Tần Nhã nói: “Tôi muốn nói riêng vài câu với chồng cô.”

 

Tần Nhã không đứng dậy, nói: “Nếu có vấn đề gì, cứ việc nói trước mặt tôi.”

 

Bác sĩ do dự mà nhìn Tô Trạm.

 

Tô Trạm cầm tay Tần Nhã: “Bác sĩ có thể đang nói đến chuyện của anh, em ở bên ngoài chờ anh một lúc…”

 

“Bất kể là vấn đề của ai, em đều có quyền được biết, không phải sao?” Tần Nhã hỏi ngược lại.

 

Tô Trạm không nói nên lời, một lúc sau mới nói: “Bác sĩ, xin hãy nói cho tôi biết, nếu có vấn đề gì, vợ chồng chúng tôi sẽ cùng nhau chịu trách nhiệm.”

 

Bác sĩ gật đầu nói: “Vậy được.”

 

Ông ấy sắp xếp thông tin lần thụ tinh ống nghiệm này, chuyển nó qua cho họ.

 

Tô Trạm hỏi: “Lần này không thành công sao?”

 

Nếu thành công, chắc bác sĩ đã lập tức nói với họ, chứ không phải đưa cho bọn họ một sập tài liệu mà họ đọc cũng không hiểu gì.

 

Bác sĩ nói: “Đúng, không thành công.”

 

Cơ thể của Tần Nhã trong phút chốc sụp đổ, hai mắt trở nên đờ đẫn.

 

Tô Trạm ôm vai cô ấy an ủi: “Không sao, không sao, không có con, em còn có anh.”

 

Tần Nhã nhướng mi nhìn bác sĩ: “Vấn đề là do tôi sao?”

 

Nếu không, đã không bảo cô tránh mặt.

 

Bác sĩ gật đầu nói: “Hai lần này đều thất bại là do chất lượng trứng .” Bác sĩ dừng lại rồi nói tiếp “Nếu cô làm lần thứ 3 thì khả năng thất bại vẫn là 90%. Trứng của cô không đáp ứng tiêu chuẩn để thụ tinh ống nghiệm, tỷ lệ thành công quá thấp. Cô nên từ bỏ đi, tiếp tục chịu đựng, không có kết quả mà còn chịu áp lực tinh thần.”

 

Câu trả lời vô tình không khác sấm chớp ầm trời, Tần Nhã chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt thật mơ hồ, ý thức mất dần, hai mắt đen kịt, cả người hôn mê bất tỉnh.