Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1403




Càng nghĩ đến đây, Tang Du càng tức giận, cô ngồi bật dậy, nhìn đâu đâu cũng thấy hoang vắng.

 

Tinh tinh…

 

Điện thoại đột nhiên vang lên một tin nhắn, cô hoảng hốt cầm lên, nhìn màn hình hiển thị số của Thẩm Bồi Xuyên, cô vui sướng gần như phát điên, người đàn ông này rốt cuộc cũng nhớ cô rồi?

 

Cô nhấp vào tin nhắn với sự háo hức và mong đợi, màn hình lại hiển thị: “Em ngủ chưa?”

 

Tang Du: “…”

 

Lãng quên cô lâu như vậy, cũng không có ân cần hỏi thăm, tám trăm năm không liên lạc, vất vả lắm mới chủ động gửi một tin nhắn, lại chỉ có mấy chữ này?

 

Anh ấy không nhớ cô chút nào sao?

 

Cô tức giận không muốn trả lời, ném điện thoại sang một bên, bọc nó vào trong chăn bông, trong lòng thầm nghĩ mình không cần nhớ anh nữa, anh cũng đâu có nhớ cô.

 

Nhưng vì sao lại cảm thấy không cam tâm?

 

Một lúc sau, cô vén chăn bông lên, cầm điện thoại, nhanh chóng trả lời: “Còn chưa ngủ.”

 

Cô cũng biết trả lời đơn giản như vậy đấy!

 

Lúc này, không hiểu sao cô lại trở nên hẹp hòi đến vậy.

 

Giờ phút này, Thẩm Bồi Xuyên không biết đã bận rộn bao nhiêu ngày đêm, bây giờ mới có thời gian rảnh, nhiều lần muốn liên lạc với Tang Du, nhưng đều đã muộn, sợ quấy rầy cô nên không có gọi. Hôm nay lúc gửi tin nhắn còn do dự thật lâu, sợ cô đã đi ngủ rồi.

 

Thấy cô trả lời, anh rất vui, chút mệt mỏi dường như tan biến đi nhiều, nhanh chóng đánh ra dòng chữ: “Gần đây bạn quá, anh rất nhớ em.”

 

Anh thật sự rất nhớ cô.

 

Muốn ôm cô.

 

Tang Du nhìn thấy tin nhắn này thì sững sờ hồi lâu, sau đó mới vui sướng đến nhảy dựng lên, trong lòng người đàn ông này có cô, chỉ là quá bận rộn.

 

Anh nói, anh nhớ cô!

 

Tang Du cầm điện thoại, vui mừng khôn xiết.

 

Cô cũng muốn trả lời anh, cho anh biết cô cũng nhớ anh.

 

Lúc cầm điện thoại định nói là cô cũng nhớ anh thì phát hiện dường như không biểu đạt được tình ý của mình, cô nhớ tới mình từng đọc qua một bài thơ cổ, sau đó nhanh chóng gõ bàn phím, từng chữ hiện lên màn hình.

 

Cô nhìn vào màn hình, có chút ngại ngùng, cuối cùng vẫn nhấn gửi.

 

Tinh tinh, ngay sau đó điện thoại di động của Thẩm Bồi Xuyên đổ chuông, anh bấm vào tin nhắn.”

 

Anh cho rằng Tang Du sẽ nói nhớ anh, ai ngờ lại là một bài thơ cổ, anh liền chăm chú nhìn xem.

 

Nội dung tin nhắn là: “Tiệc ngày xuân, Rượu lục một chén, ca một lần. Lại vái ba nguyện cũ. Một, nguyện lang quân ngàn tuổi. Hai, nguyện thân thiếp kiện khang. Ba, nguyện như đôi yến đậu rường nhà. Hàng năm thường gặp mặt.”

 

Coi như anh chưa từng đọc qua bài thơ này, nhưng chỉ cần nhìn nội dung là hiểu được đại khái ý nghĩa, vì để rõ ràng hơn, anh có lên mạng tra ý nghĩa một chút.

 

Vừa đọc được, khóe miệng anh liền giương lên, tâm trạng vô cùng sung sướng.

 

Anh trả lời: “Anh nhận được rồi.”

 

Ở bên kia, Tang Du nhắn xong thì quấn mình trong chăn, cảm thấy thẹn thùng, có hơi xấu hổ, cảm thấy có vẻ như mình quá nhiệt tình.

 

Sau khi nghe được tiếng chuông điện thoại reo, trong lòng lại vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ sợ Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy cô kiểu cách, lúc nào cũng treo tình yêu trên miệng.

 

Cô thấp thỏm nắm chặt điện thoại, ấn mở tin nhắn, nụ cười ngượng ngùng lập tức biến mất.

 

Anh nhận được?

 

Có ý gì?

 

Cô nhanh chóng trả lời: “Anh có hiểu ý của em không?”

 

Thẩm Bồi Xuyên cho là cô cảm thấy anh không hiểu ý thơ, thấy buồn cười liền đáp: “Anh biết, em nhớ anh và muốn ở bên anh lâu dài.”

 

Tang Du: “…”

 

Đây có phải là… một người đàn ông bình thường không?

 

Không phải anh nên đáp lại cô bằng những từ ngữ thâm tình hơn nữa sao? Cho dù anh không biết lãng mạn, nhưng trả lời một câu anh cũng thế, chẳng lẽ không được à?