Mê Vợ Không Lối Về

Chương 140: Kiếp số




Tông Cảnh Hạo không hề trả lời cô.

Lâm Tân Ngôn chỉ đành kiềm chế lại, ngồi không nói.

Một lúc sau, xe dừng tại khách sạn mà lần trước cô từng tới.

Lâm Tân Ngôn ngồi không cử động: “Anh đưa tôi tới đây làm gì?”

Tông Cảnh Hạo mở cửa xe ra, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống, đi vào trong sảnh lớn.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Tân Ngôn cố gắng thoát khỏi tay anh nhưng tay anh chắc như gọng kìm.

Ra khỏi thang máy của sảnh lớn, Tông Cảnh Hạo dẫn cô tới trước cửa phòng.

Một tiếng “bíp” mở khóa vang lên.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì, tôi phải về rồi, vết thương của Tiểu Hi còn chưa khỏi, tôi phải về xem…”

Rầm!

Cô còn chưa nói xong đã bị Tông Cảnh Hạo kéo vào trong phòng đóng sập cửa lại.

Trái tim của Lâm Tân Ngôn chợt run lên, cô từng thấy dáng vẻ tức giận của anh nhưng chưa từng thấy anh tức giận tới như vậy.

Cơn giận trầm lặng đè nén như khoảng trời âm u trước giông bão điên cuồng, giọng nói như phát ra từ trong lồng ngực anh: “Nói đi, em sao vậy?”

Lâm Tân Ngôn dựa vào cánh cửa lạnh lẽo mà lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Cô không nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh muốn nhìn thấu trái tim anh, dưới gương mặt anh tuấn này, rốt cuộc đang ẩn giấu trái tim như thế nào?

“Sao không nói?” Giọng anh vẫn lạnh lùng khiến người ta run rẩy như cũ.

“Tôi nhìn thấy Hà Thụy Lâm rồi.” Hai bàn tay buông sõng ở hai bên nắm chặt lại, lòng bàn tay còn ướt sũng mồ hôi.

Tông Cảnh Hạo chau mày: “Vậy nên?”

Đây chính là là lý do cô đột nhiên tức giận?

“Cô ta và tôi đã nói một vài câu.”

Tông Cảnh Hạo lặng thinh không nói đợi cô nói tiếp.

Lâm Tân Ngôn lấy hết dũng khí nói ra: “Cô ta nói anh sai người cưỡng hϊế͙p͙ cô ta.”

Cô nhìn anh đầy nghi ngờ: “Là thật sao?”

Cô muốn anh trả lời không phải, anh không phải là người vô tình.

Anh chưa từng sai người cưỡng hϊế͙p͙ Hà Thụy Lâm.

Lòng dạ anh không lạnh lùng tới vậy.

Nhưng câu trả lời của Tông Cảnh Hạo làm cô thực sự bất ngờ.

“Phải.”

Bên tai cô toàn tiếng vo ve, cổ họng nghẹn ứ lại như bị nhồi một lớp bông mãi không nói nên lời.

Rất lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tại sao?”

“Tại sao lại làm như vậy, không phải trước đây anh từng yêu cô ta sao? Tại sao phải làm như vậy?” Lâm Tân Ngôn không thể hiểu nổi.

Cô không thể chấp nhận được anh là người như vậy.

Cô đã quen với điểm tốt của anh, trái tim chưa từng mở lòng kia đột nhiên có một vết rạn bởi vì người đàn ông này.



Nhưng tất cả những gì anh làm khiến cô không thể hiểu được.

“Chỉ vì chuyện này mà tức giận với tôi?” Cơn giận của Tông Cảnh Hạo dần nguôi ngoai trong ánh mắt bất lực của cô.

“Lẽ nào đây là chuyện nhỏ sao? Trái tim anh được làm bằng đá à?”

Tông Cảnh Hạo lấy tay xoa tóc cô nhưng Lâm Tân Ngôn không cho anh chạm vào nên quay đầu đi.

“Đừng động vào tôi.”

“Tức giận như vậy?” Bàn tay dừng trước trán nhẹ nhàng lướt qua mũi cô: “Tại sao lại tức giận như vậy?”

“Tôi không muốn anh là người vô tình.” Lời trong lòng gần như đã sắp tuột ra khỏi miệng.

Nói xong, cô mới phát hiện ra mình đã kϊƈɦ động như thế nào.

Cô không thể chấp nhận nổi việc anh là người như thế.

Nhìn khuôn mặt tức giận của cô, Tông Cảnh Hạo chỉ cảm thấy xinh đẹp tới trêu người.

Mặc dù bây giờ cô không lảng tránh anh thân mật với cô nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa từng mở lòng với anh.

Cô vẫn luôn giữ khoảng cách.

Anh chạm vào mặt cô và đặt nhẹ những ngón tay trêи trán, dừng lại một lúc lâu tới mức nụ cười nhẹ ban đầu đã trở nên nồng đượm: “Tại sao không nghĩ tôi là kẻ tàn nhẫn?”

Lâm Tân Ngôn hoảng loạn né tránh ánh mắt của anh, trái tim cô như bị ném vào hồ nước cuộn trào, không cách nào bình tĩnh lại.

Tại sai lại hy vọng anh không phải người tàn nhẫn?

Bởi vì hình như cô đã quan tâm anh rồi.

Nụ cười của Tông Cảnh Hạo không nhạt đi, ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấu cô: “Cô sợ tôi sẽ đối với cô như vậy đúng không?”

Lâm Tân Ngôn trầm ngâm không nói như ngầm thừa nhận.

Đúng vậy, cô sợ có một ngày anh sẽ vô tình đối với cô.

“Tôi sẽ không bao giờ đối với cô như vậy.” Tông Cảnh Hạo kéo cô vào lòng.

Lâm Tân Ngôn vốn muốn thoát khỏi anh nhưng khi cô vừa phản ứng lại đã bị Tông Cảnh Hạo tóm lấy đôi cánh tay. Anh chỉ dùng lực nhẹ đã trói chặt được cô.

“Tôi sẽ không đối với cô như vậy!”

“Làm sao tôi biết được?” Lâm Tân Ngôn chưa từng mất kiểm soát như vậy trước mặt anh vì cô sợ.

Tông Cảnh Hạo ôm chặt eo cô khiến cơ thể cô dính sát vào anh, anh buông tay cô ra để mặc cho nắm đấm của cô đánh vào ngực anh, cô rất kϊƈɦ động, Tông Cảnh Hạo sợ cô làm bị thương chính mình nên lại nắm lấy tay cô.

“Anh bỏ ra….”

Cô còn chưa nói hết, anh đã ôm lấy đầu cô và đặt một nụ hôn. Tất cả những lời nói đều nghẹn ứ trong cổ họng, nụ hôn của anh mạnh mẽ bá đạo không để cho cô chút không khí nào.

Nụ hôn bất ngờ như một cơn bão khiến người ta trở tay không kịp, hương thơm nồng đượm vấn vương nơi đầu lưỡi sát lấy nhau.

Sự phản kháng của cô quá đỗi nhỏ bé trước mắt anh.

Cuối cùng, mọi cảm xúc đều chìm đắm trong nụ hôn sâu như thủy triều của anh.

Cơ thể cô dần dần tay chảy trong lòng anh.

Anh hôn trán cô, lông mày và khóe mắt: “Anh không biết anh thích em điều gì, chỉ biết thích em.”

Không có lý do.

Nếu như bắt buộc phải nói một lý dó thì bởi vì trêи người cô có một cảm giác thân thiết vô hình đã thu hút anh.



Giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt cô không hề báo trước.

Tông Cảnh Hạo lau nước mắt cho cô: “Khóc cái gì?”

Không biết, cô cũng không biết bản thân mình sao nữa, chỉ là khó chịu, khó chịu trong lòng.

Nghe Tô Trạm nói anh từng ngủ với Hà Thụy Lâm, trái tim cô lại rầu rĩ.

Bản thân cô cũng không còn trong trắng nên không nên yêu cầu anh như vậy, nhưng trái tim đó lại rung lên khó chịu.

Sau đó lại nghe Hà Thụy Lâm nói Tông Cảnh Hạo sai người cưỡng hϊế͙p͙ cô, nỗi kϊƈɦ động trong lòng khiến cô không thể nào nén nổi.

Tông Cảnh Hạo giữ lấy cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cột sống cô: “Anh có giới hạn của mình, một số có thể chạm, một số không thể chạm, dù một nửa ngón tay cũng phải trả giá.”

Lâm Tân Ngôn nhắm mắt lại, chôn vùi tất cả nổi hoảng loạn và sợ hãi sâu trong lòng mình.

Cô hỏi một cách chua chát: “Anh thích tôi? Không cảm thấy quá nông nổi sao?”

Ánh mắt anh sâu thẳm, khóe miệng nhẹ cong lên một nụ cười nhạt: “Đời này anh chưa từng như vậy nên thỉnh thoảng không tỉnh táo, nông nổi một lần cũng rất thú vị.”

Lâm Tân Ngôn không biết phải cư xử với anh như thế nào, bỏ đi sao?

Bây giờ tất cả người cô quan tâm đều trong tầm kiểm soát của anh nên lén lút bỏ đi không mấy khả quan.

Số mệnh của cô lại gặp anh mà đảo lộn.

Cô chưa từng nghĩ tới chuyện trở về vì trở về thành phố này cũng chẳng có hồi ức tươi đẹp gì.

Nhưng tất cả lại vì anh mà thay đổi.

Đây là số kiếp của cô sao?

Ring ring…

Đột nhiên, điện thoại trong túi cô đổ chuông, cô lau qua mặt rồi lấy điện thoại ra nghe, là số của Lâm Hi Thần.

“A lô, Tiểu Hi.”

“Mami, con không phải là anh, con là Tiểu Nhụy, bao giờ mẹ về? Ba có ở cùng với mẹ không? Bao giờ ba về?” Tiếng cô bé nhu mì mềm mỏng, nói qua điện thoại nhưng Lâm Tân Ngôn cũng có thể nhận ra sự mong ngóng trong giọng nói của cô bé.

“Ba đã một ngày không về rồi, con nhớ ba.” Lâm Nhụy Hi ngồi khoanh chân trêи sofa, nhân lúc Lâm Hi Thần đi vắng, cô lén dùng đồng hồ thông minh của cậu gọi.

“Mami, không phải ba không cần chúng ta nữa chứ?”

Lâm Tân Ngôn nắm chặt lấy điện thoại nhìn Tông Cảnh Hạo rồi đáp: “…Không đâu.”

Cô an ủi con gái.

“Thật sao?” Giọng nói của Lâm Nhụy Hi không giấu nổi niềm vui và hứng khởi: “Mami, con vui lắm, con không phải là đứa bé không có ba, sau này con có ba rồi mami, con thực sự, thực sự rất vui. Sau này sẽ không có người nói con và anh là con hoang không có ba…- Tiểu Nhụy, em gọi điện thoại cho ai…- Không có, mau cho anh xem xem…”

Tiếng Lâm Hi Thần vang lên, sau đó là tiếng hỗn tạp rồi rất nhanh sau đó cuộc gọi bị ngắt.

Lâm Tân Ngôn cầm điện thoại rất lâu mà không đặt xuống một hồi lâu. Cô bị choáng bởi những lời nói của Lâm Nhụy Hi. Cô một mình nuôi hai đứa bé nên ít nhiều cũng sẽ có một số lời rèm pha, nói cô chưa chồng mà chửa, không giữ phẩm hạnh.

Tóm lại là không có lời hay ho.

Chắc chắn lúc có người nói bị Lâm Nhụy Hi nghe được, nếu không cô bé cũng không nói vậy.

Cô cho rằng, cô đã bảo vệ hai đứa bé rất tốt nhưng vẫn để chúng chịu tổn thương.

Tông Cảnh Hạo ôm lấy hai vai run rẩy của cô: “Chúng ta về thôi.”

Lâm Tân Ngôn gật đầu, vì con gái nên bây giờ cô không thể rời khỏi anh.

Nếu như thực sự có ngày đó thì cũng là số kiếp của cô, muốn tránh cũng không được.