Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1392




Hai người họ được vệ sĩ bảo vệ cho tới khi bước lên xe.

 

Rất nhiều người thân đều bị thương, mấy người vệ sĩ kia rất ghê gớm, người thân của người chết hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.

 

Người nào cũng bị đánh ngã trên mặt đất, tiếng than vang trời.

 

Tần Nhã và Tô Trạm đứng ở một nơi cách đó không xa nhìn xem, anh ta còn dùng điện thoại quay lại cảnh vừa nãy.

 

“Người phụ nữ vừa nãy là kẻ thứ ba à?” Tần Nhã thấy rõ, là cô ta cố ý làm cho hũ tro đổ, quá ác độc.

 

Tô Trạm nói: “Có lẽ thế.”

 

Có thể ép người khác đến chết, khẳng định là mánh khóe rất ghê gớm.

 

“Tô Trạm, anh nhất định phải giúp họ, bọn người kia ức hiếp người khác quá mức.”

 

Người phụ nữ trung niên bên kia còn đang ôm lấy hũ tro cốt mà khóc.

 

Tô Trạm thở dài một hơi: “Anh muốn giúp bọn họ, nhưng họ phải phối hợp mới được.”

 

Người phụ nữ trung niên kia chẳng biết làm gì ngoài khóc, giúp thế nào được?

 

“Vậy giờ chúng ta về sao?” Tần Nhã hỏi.

 

Tô Trạm nói: “Chờ thêm một lúc nữa, chờ bọn họ tỉnh táo lại rồi chúng ta đi vào, bây giờ mà đi vào thì không biết tình hình ra sao nữa.”

 

Tần Nhã nói: “Em nghe anh.”

 

Hôm nay là cuối tuần, Thẩm Bồi Xuyên thừa dịp nghỉ ngơi mà chạy về thăm Tang Du.

 

Tang Du không biết rằng Thẩm Bồi Xuyên sẽ về nên cô tham gia vào một hoạt động ngoài trời của trường học.

 

Khi nhận được điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên thì Tang Du mới biết là hôm nay anh ấy về.

 

“Sao anh không nói cho em biết?” Giờ đây Tang Du đang ở trên một đỉnh núi, cô và các bạn cùng lớp đều đã dựng xong lều vải rồi.

 

Đồng nghiệp của anh ấy góp ý, bảo là đột nhiên trở về rồi tạo bất ngờ cho Tang Du. Anh ấy cho là những cô gái trẻ như Tang Du sẽ thích điều này nhưng ai ngờ Tang Du không biết Thẩm Bồi Xuyên trở về nên đã đi ra ngoài chơi.

 

Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Em đang ở đâu thế?”

 

Tang Du nói: “Nam Sơn, nghe nói mặt trời mọc ở đây rất đẹp nên em và mấy bạn cùng lớp đến xem mặt trời mọc.”

 

“Anh đến tìm em.” Thẩm Bồi Xuyên nói xong rồi cúp điện thoại lên xe, chuẩn bị đi Nam Sơn tìm Tang Du.”

 

Lúc anh ấy tới đây thì trời đã bắt đầu đen lại.

 

Trên núi, Tang Du đang nướng đồ ăn với các bạn bên dòng suối, bọn họ mang than củi và thịt xiên, rau xiên tới. Các bạn nam phụ trách nướng, còn các bạn nữ phụ trách dọn chỗ ăn.

 

Tang Du có hơi thất thần, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhìn thời gian rồi tính toán trong lòng khi nào Thẩm Bồi Xuyên tới đây.

 

“Tang Du đang nghĩ gì thế? Từ khi nhận được điện thoại là bắt đầu ngẩn người.” Một cô bạn học cười: “Đừng nói là nhớ chồng nhé?”

 

Những người ở đây đều có quan hệ tốt với Tang Du, họ cũng biết là cô ấy đã kết hôn rồi.

 

“Không có.” Tang Du cúi đầu rồi nói nhỏ: “Tớ muốn về nhà, tớ muốn thu quần áo trên ban công.”

 

“Cậu đừng làm mất hứng như thế chứ? Giờ đã tối rồi, cũng chẳng có mưa, quần áo để ngoài ban công cũng không sao.” Mấy bạn học nam đang ngồi nướng thịt bên kia nghe thế thì vội vàng hô lên.

 

“Đúng đấy Tang Du, khó khăn lắm cậu mới đi với chúng tớ một buổi. Hơn nữa trời cũng đã tối rồi, làm sao cậu xuống núi được, thôi thì ngoan ngoãn ở lại đây đi.”

 

Tất cả mọi người đều thuyết phục Tang Du, trời đã tối rồi, mà đường núi lại còn khó đi.

 

Tang Du không biết nên nói gì, cô ấy lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Bồi Xuyên, hỏi anh ấy có tới hay không.

 

“Anh tới chân núi rồi.” Thẩm Bồi Xuyên trả lời.

 

Tang Du ngẩng đầu nhìn bạn mình: “Chồng tớ tới đón tớ.”

 

“Oa, chồng cậu tới á?” Tang Du còn chưa nói xong thì mấy bạn nữ đã vây lại: “Để chồng cậu lên đây cho bọn tớ xem chút nào.”

 

Tang Du khó xử: “Cái này…”

 

“Nhìn vẻ hẹp hòi của cậu kìa, chúng tớ cũng có giành với cậu đâu, chỉ là nhìn một chút thôi.” Mấy người bạn đều muốn xem cái nào. Ai ai cũng muốn xem dáng vẻ người đàn ông mà Tang Du thích và giữ gìn đến thế.