Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1389




Nói xong còn cảm khái một tiếng, chuyện gì xảy ra mà bà ta có thể khóc thê thảm như vậy.

 

Tô Trạm đi tới, để cho luật sư Trần đi làm việc, sau đó anh ta đi tới.

 

Anh ta cũng không vội hỏi tình huống của người đàn bà này, nhìn qua bà ta rất kích động, bản thân còn không bình tĩnh làm sao có thể nói rõ ràng mục đích bà đến tìm luật sư chứ?

 

Tô Trạm không hoảng hốt vội vàng mà hỏi Tần Nhã: “Em có khát không?”

 

Tần Nhã đối với người đàn bà kí có chút đồng tình nói: “Anh không hỏi tình huống sao?”

 

Tô Trạm không trả lời cô, mà đi rót hai ly nước tới, một ly đưa cho Tần Nhã, một ly khác để bên cạnh người đàn bà kia.

 

Hơn nữa anh còn nói với Tần Nhã: “Em có muốn đến phòng làm việc của anh không?”

 

Tần Nhã lắc đầu, cô muốn nghe xem người đàn bà này vì chuyện gì mà khóc thảm như vậy.

 

Người đàn bà nhìn luật sư Trần đi, lại có hai người khác mà bà không biết là ai hỏi: “Các người là ai?”

 

Tô Trạm đỡ Tần Nhã ngồi xuống ghế salon nói: “Đây là văn phòng luật sư, vì sao bà tới đây, nói rõ ràng với tôi, nếu không nói rõ ràng được mời bà về nhà tiếp tục suy nghĩ rồi hãy quyết định có đến hay không?”

 

Sao tôi có thể về nhà, tôi kiện con rể, tôi đi mấy phòng luật sư vừa nghe tôi muốn kiện nhà họ Lục, liền không nhận.” Vừa nói người đàn bà vừa rơi nước mắt.

 

Tô Trạm như cũ không hề vội vàng, cầm ly nước đưa cho bà: “Uống nước đi, từ từ uống.”

 

Tần Nhã cũng không quen thuộc với thành phố B, vì vậy nói nhỏ bên tay Tô Trạm: “Nhà họ Lục rất khủng khiếp sao?”

 

Nếu không tại sao không ai dám tiếp nhận vụ kiện của người đàn bà kia.

 

Tô Trạm nhỏ giọng trả lời cô: “Chính là nhà có quyền có thế.”

 

Thành phố B có rất nhiều người có tiền.

 

Có thế lực cũng rất nhiều.

 

Có tiền có thế cũng không ít.

 

Người đàn bà khóc đến mặt và mắt đều sưng đỏ, không biết đã khóc bao lâu, nhìn rất thê thảm.

 

Bà run run nhận lấy ly nước trong tay Tô Trạm, uống một hớp hết, khóc đã lâu ngay cả giọng cũng khàn.

 

Tô Trạm để tiếp tân rót một ly nước đến, người đàn bà vội vàng nói: “Không cần đâu.”

 

Tiếp tân cầm một cái ly không lại đi rót một ly nước đến.

 

Lúc này người đàn bà kia buồn bà nói: “Con gái tôi chết oan uổng…”

 

Tô Trạm xoa xoa mi tâm rõ ràng lại kích động.

 

Đúng như dự đoán, bà ta lại khóc.

 

 

Lại một lát sau.

 

Người đàn bà kia mới có thể nói chuyện, mặc dù đứt quãng nhưng có thể đem chuyện đại khái nói một lần, chuyện là con gái bà gả vào nhà giàu có, còn sinh con trai, nhưng con rể bà ngoại tình, còn để cho con gái bà sinh ra đứa trẻ sau đó gọi người phụ nữ bên ngoài kia là mẹ.

 

Con gái bà chấp nhận, cũng không đồng ý ly hôn, nhưng nhà họ Lục có quyền có thế ép con gái bà ly hôn, vốn dĩ là cho con gái bà một Căn nhà, còn có hai hai trăm vạn. Nhưng con gái bà lại nháo muốn con trai.

 

Đó là huyết mạch nhà họ Lục làm sao có thể cho cô được.

 

Con gái bà không cam lòng, không tiếp nhận được con trai mình kêu người đàn bà khác là mẹ, dưới tình huống tâm tình rất kích động đã ôm con trai, từ trong căn nhà chồng trước cho cô mà nhảy xuống tự vẫn.

 

Từ tầng hai mươi mấy nhảy xuống, cả người mặt mũi cũng bị ngã đến không nhìn rõ.

 

Nhà họ Lục cũng buồn bực không chịu được, người chết thì chết, sao có thể không có đầu óc ngay cả đứa trẻ cũng…

 

Cái chết của con gái, người đàn bà thấy con gái mình chết oan, bị nhà họ lục bức chết, cho nên muốn kiện con rể trước.

 

Tần Nhã nghe xong kinh hãi, tâm trạng cũng không được tốt.

 

Tô Trạm để cô đến phòng làm việc của mình nhưng cô lại không đi.

 

“Những người khác vừa nghe tôi muốn kiện người nhà họ Lục liền không dám nhận, cậu…”

 

Tô Trạm nói: “Bà có chứng cứ chứng minh con rể bà cưới xong còn ngoại tình không?”

 

Người đàn bà kia kích động nói: “Con gái tôi chính mắt nhìn thấy…”