Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1383




Qua một lát sau thì cửa nhà lại được mở ra. Trang Kha Nguyệt đang xếp đồ, bà tưởng rằng là Lâm Tử Lạp quên đồ nên về lấy, bà nói: “Quên đồ à.”

 

Trang Kha Nguyệt còn chưa nói xong, bà quay người thấy Tông Triển Bạch bèn đổi giọng: “Về rồi à?”

 

Tông Triển Bạch vâng một tiếng.

 

“Hôm nay về sớm thế.” Trang Kha Nguyệt bảo.

 

Tông Triển Bạch nói là không bận, anh đổi giày rồi đi về phía Tông Khải Phong đang ôm cháu trai đứng trước cửa sổ.

 

Anh đưa tay ra rồi nói: “Để con ôm.”

 

Tông Khải Phong nhìn anh, ông nhíu mày: “Rửa tay chưa?”

 

“…””

 

Sau đó anh đi nhà vệ sinh rửa tay, còn dùng xà phòng rửa đi rửa lại mấy lần, cởi áo khoác ra rồi đi tới lần nữa thì Tông Khải Phong lại nói: “Công ty của con rảnh rỗi thế à? Sao về sớm thế?”

 

“…”

 

“Con nghỉ ngơi một chút đi.”

 

Sau đó, Tông Triển Bạch cũng chỉ có thể ngồi trên ghế salon mà nhìn.

 

Trang Kha Nguyệt xếp xong quần áo rồi đặt trên ghế salon và nói: “Về sớm như thế để xem con trai chứ gì?”

 

Tông Triển Bạch nói: “Sau khi biết Tiểu Nhụy và Tiểu Hi là con của con thì sự kích động trong lòng con khó thể dùng lời nói mà diễn tả, nhưng bây giờ vẫn kích động như cũ.”

 

Một sinh linh nhỏ bé như thế là con của anh.

 

Sau khi cậu nhóc ra đời thì được bác sĩ đưa tới khoa trẻ sơ sinh, anh thay quần áo vô khuẩn rồi đi xem. Cậu nhóc nằm trong hộp giữ nhiệt, chỉ lớn bằng con mèo, cả người tim tím, trên thân có rất nhiều thiết bị giám sát, giám sát mọi biểu hiện sự sống của cậu nhóc. Cậu nhóc có thể sống sót và khỏe mạnh nhanh như thế đúng thật là kỳ tích.

 

Tông Triển Bạch bùi ngùi về sự thần kỳ của sinh mệnh.

 

Anh không tin thần, không tin phật, không tin vào bất cứ tín ngưỡng nào.

 

Nhưng khi nhìn thấy đứa bé thì anh thật sự cảm ơn trời xanh đã để cho con của anh đi đến thế giới này.

 

Nếu mà đứa trẻ không còn nữa thì anh sẽ tự trách rồi đau đớn cả đời.

 

Mà chữ kết thúc cuộc đời đứa bé, là do anh ký.

 

“Ngôn Ngôn đâu rồi ạ?”

 

Từ lúc Tông Triển Bạch về vẫn chưa thấy Lâm Tử Lạp đâu.

 

“Đi thăm Tiểu Nhã rồi.” Trang Kha Nguyệt nói rồi thở dài một hơi, bà cảm thấy Tần Nhã quá đáng thương.

 

“Nhìn kìa, thằng bé cười.” Tông Khải Phong nói.

 

Đứa bé nhắm chặt mắt, rõ ràng còn đang ngủ nhưng lúc nãy lại ngoác miệng ra cười.

 

Vú Vu chạy tới.

 

“Ai nha, đứa bé này đáng yêu thật, chắc đang mơ thấy chuyện gì vui đây này, cười vui thế có khi đang mơ tới vợ tương lai đấy nhỉ?”

 

Trang Kha Nguyệt cầm theo quần áo xếp xong chuẩn bị lên lầu, bà nói: “Mới có bé tý.”

 

“Qua hai mươi năm nữa thì chính là anh đẹp trai rồi, chắc chắn phải tìm bạn gái.”

 

Trang Kha Nguyệt bật cười, bà cảm thấy vú Vu nghĩ quá xa rồi.

 

Nhưng vú Vu lại tỏ vẻ tiếc nuối: “Không biết tôi có thể nhìn thấy lúc đó không.”

 

Trang Kha Nguyệt nói: “Bà có thể sống đến một trăm tuổi cơ.”

 

Vú Vu cười.

 

Ban đêm.

 

Ngôn Hi và Ngôn Thần tan học, sau đó thì Ngôn Hi chiếm lấy em trai, cô bé ghé vào bên cạnh giường rồi sờ đầu, sờ tay, sờ chân của cậu nhóc.

 

Vừa sờ vừa than thở: “Đây chính là em trai mình.”

 

Tông Ngôn Thần đã quen rồi, cậu bé ngồi bên cạnh Tông Triển Bạch, vòng hai tay trước ngực rồi hỏi: “Bố, làm bố là cảm giác gì ạ?”

 

Tông Triển Bạch bình tĩnh trả lời: “Cũng không phải lần đầu tiên làm bố, đã quen rồi.”