Mê Vợ Không Lối Về

Chương 131: Chỉ trách bản lĩnh không bằng người




Khi Hà Thụy Lâm tỉnh lại, toàn thân không một mảnh vải, chiếc giường rộng lớn vô cùng lộn xộn.

Đưa mắt nhìn quanh không một bóng người.

Cô ta ngồi dậy, dùng chăn quấn lấy cơ thể trần trụi của mình, nhớ lại chuyện tối qua, cô ta lợi dụng video Lâm Tân Ngôn bị coi thường để dụ Tông Cảnh Hạo tới đây, vốn định dùng video đó để đổi lấy cơ hội sống sót cho nhà họ Hà nhưng sau đó cô ta còn chưa kịp nói với anh thì hai người đã uống rượu.

Rồi cô ta say.

Cô ta nhớ mình đã tự cởi quần áo.

Khi ấy trong phòng chỉ có hai người là cô ta và Tông Cảnh Hạo.

Lẽ nào tối qua Tông Cảnh Hạo và cô ta đã phát sinh quan hệ?

Cô ta không phải đứa trẻ chưa trải sự đời đương nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình đã có chuyện gì.

Mặt thoáng chốc đỏ lên.

Tông Cảnh Hạo thật sự hồi tâm chuyển ý rồi sao?

Cô ta kϊƈɦ động đến độ suýt thì nhảy lên.

Cô ta cảm thấy đúng là như vậy, Tông Cảnh Hạo đã muốn mình vào đêm hôm qua.

Cô ta rất hiểu Tông Cảnh Hạo, ban đầu khi biết cô ta là người phụ nữ đêm đó, anh đã đối xử với cô ta rất tốt.

Nếu sau này không phải cô ta giả vờ có thai rồi bị tai nạn bị anh biết thì anh cũng không ghét cô ta đến thế.

Bây giờ anh muốn mình cũng có nghĩa là anh đồng ý quay lại với cô ta.

Hà Thụy Lâm vui vẻ vén chăn xuống giường rồi mặc quần áo vào.

Cô ta nhất định phải mau chóng nói chuyện này cho Hà Văn Hoài, Tông Cảnh Hạo đã đồng ý quay lại với cô ta, như vậy sẽ còn dựa mãi vào tin tức đó không tha sao?

Mặc quần áo xong Hà Thụy Lâm mau chóng rời khỏi khách sạn.

Xe đỗ ở cửa chính nhà họ Hà, khi xuống xe, cô ta nhìn thấy xe của Quan Kình đỗ ở nơi không xa.

Quan Kình tới nhà họ Hà?

Phải biết Quan Kình là người bên cạnh Tông Cảnh Hạo.

Cũng là người được anh rất tín nhiệm.

Lẽ nào anh ta tới nói với người nhà chuyện cô ta đã làm lành với Tông Cảnh Hạo?

Càng nghĩ cô ta càng vui vẻ, bước chân đi cũng nhanh hơn.

Đẩy cửa ra, người nhà họ Hà đều có mặt, Hà Văn Hoài ngồi chính giữa sắc mặt tái xanh, Hà Thụy Hành và Hà Thụy Trạch sắc mặt cũng không tốt, Hạ Trân Du ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nghẹn ngào nức nở, không dám khóc ra tiếng.

Hà Thụy Lâm hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt này đều vì mình.

Cô ta nhìn Quan Kình rồi cười hỏi: “Là A Hạo bảo anh tới đây sao?”

Quan Kình bỏ lỡ ánh mắt cô ta, hờ hững đáp: “Đúng.”

Anh từng làm việc cùng Hà Thụy Lâm, hơn nữa trước đây cũng rất có tình cảm tốt, sau này cô ta trở thành người nhà họ Hà, có thân phận, con người cũng thay đổi.

Anh không biết cô ta đã làm gì nhưng anh biết Tông Cảnh Hạo không để lại đất dung thân như này, chắc chắn là do cô ta quá phận.



Quả nhiên Hà Thụy Lâm suýt nữa thì cười lớn ra tiếng.

Cô ta đi tới trước mặt Hà Văn Hoài: “Ba…”

Bốp!

Hà Thụy Lâm bị đánh một cái trọng tâm không ổn định nên ngã xuống, cô ta quỳ trêи đất, không dám tin Hà Văn Hoài lại bỗng dưng đánh mình.

Cô ta ôm má bị đánh đau tới mức tê dại: “Ba, vì sao ba lại đánh con?”

“Vì sao?” Hà Văn Hoài bị chuyện này nối tiếp chuyện kia làm cho không thở nổi, chuyện tin tức còn chưa giải quyết, bây giờ lại thêm một vụ bê bối nữa, ông sắp bị tức chết rồi.

Còn hỏi ông vì sao lại đánh cô ta?

Toàn thân ông run rẩy, chỉ vào Hà Thụy Lâm: “Con còn có mặt mũi hỏi vì sao?”

“Ba đánh con thì phải có lý do, nếu không con sẽ không tha thứ cho ba!” Hà Thụy Lâm hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn Hạ Trân Du.

Hạ Trân Du cũng không dám cầu xin tha thứ cho cô ta.

Hà Thụy Lâm lại chuyển ánh mắt sang Hà Thụy Trạch, anh ta cũng đỏ mắt, không nói giúp cô ta.

Cô ta trở về nhà họ Hà, Hạ Trân Du và Hà Thụy Trạch đối xử với cô ta rất tốt.

Bây giờ hai người đều không nói giúp khiến cô ta cảm nhận được độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Haha.”

Giọng Hà Văn Hoài câu sau trầm thấp hơn câu trước, tựa như sấm rền: “Ba hối hận khi sinh con ra không bóp chết con, con không tha thứ cho ba?”

Hai mắt ông đỏ ngầu: “Ba cần con phải tha thứ?”

Hà Thụy Lâm co rúm người lại, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Hà Văn Hoài dữ tợn như thế.

Cô ta nhào tới bên người Quan Kình, túm lấy cánh tay anh: “Anh mau nói cho ba tôi, anh đến đây làm gì?”

Quan Kình thờ ơ, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi.”

“Ba tôi đã biết tôi và Tông Cảnh Hạo làm lành, vì sao vẫn còn nổi giận?”

“Cô với Tổng giám đốc Tông làm lành lúc nào?” Quan Kình lạnh lùng hỏi.

Có lẽ người nhà họ Hà không biết vì sao Hà Thụy Lâm lại như vậy, nhưng anh biết.

Vì tối qua cô ta đã gọi tên Tông Cảnh Hạo không ít lần.

Cô ta đã coi hai người đàn ông tối qua thành Tông Cảnh Hạo.

“Tối qua tôi đã ở cùng A Hạo, anh ấy còn, anh ấy còn…”

“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi.” Quan Kình ngắt lời cô ta, hơn nữa còn tạt cho cô ta một gáo nước lạnh: “Tổng giám đốc Tông tối qua không hề ở cùng cô.”

“Anh nói linh tinh, anh nói hươu nói vượn!” Hà Thụy Lâm nghiêm nghị, cô ta đứng dậy rồi chỉ vào Quan Kình: “Anh biết cái gì?”

Cô ta nhớ tối qua dựa vào lòng Tông Cảnh Hạo, anh cũng không đẩy ra, thậm chí đã quên cả sự đau đớn của cái tát mà cười nói: “Anh ấy yêu tôi, tối qua chúng tôi còn ở bên nhau.”

“Đủ rồi!” Hà Thụy Trạch thật sự không nghe được nữa, cũng không thể chịu đựng được sự tự lừa mình dối người của cô ta.

Anh ta bước lên túm lấy bả vai Hà Thụy Lâm rồi thấp giọng gào lên: “Em tỉnh lại đi, em bị người khác lợi dụng rồi!”



Cô ta ngơ ngác nhìn Hà Thụy Trạch gần như sụp đổ rồi hỏi: “Em bị ai lợi dụng? Lợi dụng em cái gì?”

“Sao tôi lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn thế này?” Hà Văn Hoài chưa từng hối hận như lúc này, sao khi ấy ông lại nhận cô ta chứ?

Sớm biết cô ta sẽ mang lại mầm tai họa cho nhà họ Hà thế này thì thà để cô ta chết ở ngoài, ông cũng không cho cô ta bước vào cửa nhà họ Hà.

Quan Kình đích thân đến đã nói lên thái độ của Tông Cảnh Hạo.

Hà Văn Hoài biết hai chuyện này gộp lại thật sự là kiếp nạn của nhà họ Hà.

Giải quyết không tốt thì thật sự sẽ xong đời.

Ông đứng dậy, chút kiêu ngạo cũng không còn: “Chuyện này cậu về nói với Tông Cảnh Hạo, tôi nhất định sẽ cho cậu ấy một câu trả lời hài lòng.”

Quan Kình gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời.”

Hà Văn Hoài tiễn anh ta ra ngoài, Quan Kình xua tay: “Chủ tịch Hà dừng bước.”

Quan Kình ra khỏi nhà họ Hà.

Lúc này Hà Thụy Lâm dường như đã hiểu ra: “Tối qua không phải Tông Cảnh Hạo ở cùng em?”

Cô ta choáng váng.

“Anh ấy lợi dụng em?”

Hà Thụy Trạch nhắm mắt lại: “Rốt cuộc em đã làm gì mà để anh ta hận em, hủy hoại em như vậy?!”

“Em… em…” Cô ta bật khóc: “Là hôm đó khi chúng ta hãm hại Lâm Tân Ngôn, em đã lén đặt camera trong phòng, hơn nữa còn quay lại…”

“Chẳng trách Tông Cảnh Hạo lại cho người quay video của em rồi gửi tới đây, thì ra là có lý do cả.”

“Video gì?” Đầu Hà Thụy Lâm lập tức ong ong như bị nổ tung.

Video gì?

Lẽ nào là video cô ta tối qua…

“Video gì?” Hà Thụy Hành chỉ vào USB trêи bàn: “Em tự xem đi, ba bảo em ở nhà đóng cửa hối lỗi, em thì hay rồi, không biết hối lỗi thì thôi lại còn lén chạy ra ngoài, chạy ra ngoài cũng bỏ qua đi, còn trêu chọc Tông Cảnh Hạo.”

Anh ta cười trào phúng: “Nếu cậu ta tùy ý bị uy hϊế͙p͙ như vậy hoặc một video gì đó là có thể lật đổ thì cậu ta có thể đi tới ngày hôm nay sao?”

Sắc mặt Hà Thụy Lâm trắng bệch.

Hà Văn Hoài đã tức đến không nói ra lời.

Rất rõ ràng Hà Thụy Lâm muốn uy hϊế͙p͙ Tông Cảnh Hạo, ngược lại còn bị người ta chỉnh.

Trách ai đây?

Chỉ trách bản lĩnh không bằng người.

“Ngày mai hai đứa theo ba đi gặp cậu ta.” Nếu nói trước kia tin tức vẫn còn có thể hòa hoãn thì bây giờ đã là kết cục của cái chết.

Ông ngồi trêи ghế, hai mắt đục ngầu: “Thụy Trạch, Thụy Lâm, hai con gây ra chuyện, nhà họ Hà không thể vì hai con mà đến thanh danh trăm năm cũng không cần được, các con cũng đừng trách ba, chỉ trách các con quá muốn tranh giành.”

“Ba, ý ba là gì, ba muốn từ chúng con sao?” Hà Thụy Lâm có chút không dám tin.

“Không phải ba muốn từ các em mà là các em tự tìm đường chết.” Hà Thụy Hành nói xen vào: “Các em không làm gì cho gia tộc mà chỉ hưởng thụ vinh quang gia tộc mang lại cho mình, bây giờ cũng phải vì gia tộc làm chút chuyện gì đó mới đúng, hơn nữa chuyện này cũng là vì hai em.