Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1297




Ngay khi biết mình có thể trở lại quản lý Hương Vân, Trình Dục Ôn cảm thấy rất may mắn: “Tôi cũng chưa già tới mức chuyện gì cũng không làm được. Nếu tôi được tới quản lý Hương Vân, tôi thấy tinh thần mình lên rất nhiều.”

 

Dù sao đó cũng tổ nghiệp của nhà họ Trịnh, Trình Dục Ôn có tình cảm đặc biệt với Hương Vân cũng là điều dễ hiểu.

 

Hai ngày sau, Trình Dục Ôn tới thành phố C, mọi chuyện tiếp đón bên đó đã có Thiệu Vân lo. Những chuyện bàn giao công việc giữa hai người Lâm Tử Lạp cũng không cần lo lắng.

 

Vì qua mấy ngày nữa cái thai trong bụng cô sẽ được bảy tháng rưỡi, trước ngày đó cô phải thu xếp mọi việc cho ổn thỏa.

 

Sau đó cô không còn thời gian nữa, cô sẽ phải nằm tĩnh dưỡng trên giường đến tháng thứ tám và tiến hành sinh sớm.

 

Bác sĩ đề nghị cô nên nằm viện luôn vì như thế tiện cho việc khám thai hàng ngày.

 

Để đảm bảo sức khỏe của con và sự an toàn của Lâm Cảnh Ngôn nên Tông Triển Bạch  quyết định cho cô nhập viện theo dõi.

 

Trong nhà vẫn còn có Trang Kha Nguyệt, vú Vu, tài xế và Tông Khải Phong nên Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch không cần lo lắng chuyện chăm sóc hai đứa nhỏ.

 

Tông Khải Phong dặn hai người cứ yên tâm ở lại bệnh viện, ông sẽ trông nom mọi chuyện ở nhà.

 

Khi Tông Triển Bạch trở về, Thẩm Bồi Xuyên về nhà của mình và Tang Du trở lại ký túc xá trường.

 

Mối quan hệ của Tô Trạm và bà nội vẫn rất căng thẳng, bà nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không thể chấp nhận được chuyện không có con.

 

Mặc dù bà biết làm như thế là có lỗi với Tần Nhã nhưng bà không thể chấp nhận được mối quan hệ của Tô Trạm và Tần Nhã.

 

Không xử lý xong chuyện của bà, Tô Trạm cũng không có mặt mũi nào để đến gặp Tần Nhã, anh cũng không tới thành phố C để thăm cô.

 

Không chỉ có Tô Trạm mà cả Quan Kình cũng gặp phải những rắc rối.

 

“Quan Kình, cậu nói xem, lúc trước anh ta đi nước ngoài không ra tay được. Hôm nay, tôi thấy Tông Triển Bạch lại tới công ty rồi.” Buổi tối khi Quan Kình đi làm về thì bị Cố Huệ Nguyên chặn ở cửa.

 

Quan Kình liếc cô một cái rồi nói: “Có chuyện gì thì vào trong rồi nói.”

 

Cố Huệ Nguyên gật đầu.

 

Cả hai cùng đi vào trong nhà, đây không phải là lần đầu tiên Cố Huệ Nguyên đến nhà Quan Kình. Vì ngăn Cố Huệ Nguyên không làm con thiêu thân, đâm đầu làm bừa nên Quan Kình đã lừa cô, nói rằng sẽ giúp cô báo thù Tông Triển Bạch.

 

Mấy hôm trước, Tông Triển Bạch đi nước ngoài, Quan Kình nói chưa có cơ hội và bảo Cố Huệ Nguyên chờ đợi.

 

Cố Huệ Nguyên cũng điều tra ra Tông Triển Bạch thực sự đưa Lâm Tử Lạp đi nước ngoài thì mới tin lời Quan Kình.

 

Quãng thời gian này cũng rất yên bình, không xuất hiện bất cứ một con thiêu thân nào.

 

Bây giờ Tông Triển Bạch đã trở về, Cố Huệ Nguyên không thể ngồi im không làm gì được.

 

Đi vào trong phòng, Quan Kình rót nước cho Cố Huệ Nguyên.

 

Cố Huệ Nguyên ngồi trên ghế sô pha, cô đang mặc một chiếc áo voan trắng và một chiếc váy ngắn chữ A, lộ ra cặp chân thon gọn. Cô ngồi bắt chéo chân, nhìn Quan Kình rồi nói: “Quan Kình, tôi cần anh giúp tôi việc này.”

 

Quan Kình đặt cốc nước trước mặt cô, anh ngồi đối diện cô, liếc nhìn đôi chân lắc lư qua lại của Cố Huệ Nguyên trước bàn trà, hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho cô?”

 

Cố Huệ Nguyên ngoắc tay gọi Quan Kình đến gần: “Anh lại gần đây.”

 

Quan Kình ngồi im không nhúc nhích: “Có gì thì cô cứ nói, trong phòng này cũng không có ai khác, cô không phải sợ có người khác nghe thấy.”

 

Cố Huệ Nguyên lạnh mặt đi: “Sao, anh sợ tôi thế à? Tôi ăn thịt anh à?’

 

Cứ trốn đông trốn tây, cứ làm như cô là hổ cái không bằng?

 

Quan Kình nhìn cô vài giây, để cho Cố Huệ Nguyên tin tưởng mình, anh đành ngồi gần lại. Anh cười và hỏi: “Sao cô nhỏ nhen thế?”

 

Cố Huệ Nguyên hứ một tiếng: “Quan Kình, anh đồng ý giúp tôi có phải là đang lừa tôi không?”

 

“Tôi không lừa cô, thật sự không lừa cô.” Quan Kình cười gian xảo: “Thực chất tôi không có ý định từ chức nhưng vì giúp cô mà tôi đã từ cả chức để làm gián điệp cho cô. Cô còn định thế nào nữa?”

 

Dù sao biết trước kế hoạch của Cố Huệ Nguyên thì Quan Kình cũng có thể sớm tìm cách giải quyết.

 

Cố Huệ Nguyên suy nghĩ một lúc: “Tôi cũng không phải bị điên, nhưng vì nhà tan cửa nát, tôi chịu đựng nhiều quá nên mới thành ra sợ hãi. Anh cũng biết chuyện tôi phạm pháp, tôi cũng bị pháp luật trừng phạt rồi nhưng những người đã làm gia đình tôi tan nát thì vẫn sống nhởn nhơ. Tôi không làm được những chuyện táng tận lương tâm nhưng anh nghĩ thử xem, nếu tôi chen vào giữa vợ chồng họ, làm tình cảm của họ rạn nứt, vợ chồng ly thân. Làm như thế cũng không phải phạm pháp đúng không?”