Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1286




“Anh Xuyên à, anh nhất định phải dứt khoát, hai chọn một, không được chần chừ, ngần ngừ gì cả.”

 

Những người đàn ông thật kỳ lạ, lúc xử lý công việc thì rất khôn khéo, đâu ra đó, không chút ngần ngại nào, vậy mà cứ chuyện gì dính đến tình yêu và phụ nữ thì y như rằng… như kẻ đần vậy!

 

Cô rất sợ rằng Thẩm Bồi Xuyên sẽ ngu ngốc mà phạm sai lầm.

 

Thẩm Bồi Xuyên vừa nổ máy vừa nói: “Tôi giống hạng người sẽ làm như vậy sao?”

 

Tần Nhã mỉm cười: “Không giống, anh Thẩm là người có thể xử lý mọi chuyện đâu ra đó.”

 

Tống Nhã Hinh lúc này vẫn còn đứng ở ven đường, cô ta nhìn chiếc ô tô nghênh ngang rời đi thì bị tức đến tím mặt, giận đến giậm chân giậm tay, đá loạn vào ven đường, vịt vào xoong rồi mà vẫn còn để bay mất thì có thể không tức giận sao?

 

Anh ấy giờ lại có thể bảo vệ cho một người phụ nữ khác đến mức này nữa!

 

Bỗng nhiên lúc này một bản nhạc êm tai vang lên, là nhạc chuông điện thoại của Tống Nhã Hinh.

 

Cô ta khom người trở vào xe, lấy chiếc điện thoại trong túi xách ra rồi nhấn vuốt nghe máy.

 

“Ơi?”

 

“Nhã Hinh à, cậu có biết gì không?”

 

Tống Nhã Hinh chẳng hiểu gì mà hỏi lại: “Biết chuyện gì?”

 

Chính là chuyện của Tang Du, cô ta quay lại trường học rồi!” Con gái hiệu trượng vừa nghe được tin này từ cha mình thì lập tức gọi điện báo cho cho Tống Nhã Hinh ngay.

 

Cả người Tống Nhã Hinh sững lại, Tang Du về rồi? Nói như vậy thì những lời vừa nãy của Thẩm Bồi Xuyên là thật? Người phụ nữ ngồi trong xe của anh đúng là không có quan hệ gì mờ ám với anh.

 

Anh ấy đòi chia tay với mình, lại còn đào ra những chuyện không hay trong quá khứ của mình tất cả là để lót đường cho Tang Du kia trở về sao?

 

Tống Nhã Hinh cả người run lên vì tức giận, phẫn nộ, sự phẫn nộ như muốn thiêu cháy ruột gan cô. Trước đây cô ta rõ ràng đã từng nói rằng tác hợp cho mình và Thẩm Bồi Xuyên đến với nhau, bây giờ cô ta bỗng nhiên trở lại làm gì? Cô ta muốn gì đây?

 

Cô ta muốn giỡn mặt với Tống Nhã Hinh này à?

 

Càng nghĩ Tống Nhã Hinh càng cảm thấy tức giận.

 

“Mình biết rồi.” Cô ta đè xuống cơn giận, cố tỏ ra bình tĩnh nói.

 

Con gái hiệu trưởng ở đầu dây bên kia tươi cười: “Mình chỉ muốn thông báo cho cậu biết chuyện này thôi. À mà cậu với Thẩm Bồi Xuyên tại sao lại chia tay thế, nhưng dù sao thì buông tay đi Tống Nhã Hinh, đàn ông trên đời này còn rất nhiều, tuy rằng đúng là Thẩm Bồi Xuyên rất ưu tú, nhưng ngoài anh ta còn rất nhiều người giỏi hơn mà, anh ta thậm chí còn không yêu cậu.”

 

Con gái hiệu trưởng cũng cảm thấy chuyện tình cảm không thể gượng ép, nếu đã không yêu tốt nhất là buông tha đi.

 

Giọng nói Tống Nhã Hinh bình tĩnh vang lên: “Mình biết rồi.”

 

“Vậy thôi mình tắt máy nhé.”

 

Điện thoại tối đen, Tống Nhã Hinh mang theo lửa giận hừng hực mà lên xe rời đi.

 

Thẩm Bồi Xuyên lái xe hơi quay về biệt thự, lúc này mọi người vẫn còn chưa ngủ, phòng bếp đã được dọn rửa sạch sẽ, Tông Khải Phong đang hướng dẫn Tông Ngôn Hi làm bài tập.

 

Thẩm Bồi Xuyên đi vào phòng bếp thì thấy Tang Du đang ngồi bổ hoa quả, dù cô ấy mới đến biệt thự không lâu nhưng chỉ mới mấy ngày đã có thể hòa nhập với cuộc sống ở đây.

 

Sau khi dùng bữa xong nhất định phải tráng miệng với hoa quả.

 

Cô ấy lớn lên với người mẹ lớn tuổi, nhà cũng không quá sang giàu gì nên cô ấy luôn nhận hết việc về mình cho mẹ đỡ vất vả.

 

Tang Du thấy Thẩm Bồi Xuyên đi tới thì nhỏ giọng hỏi: “Tô Trạm với cô Tần cãi nhau à?”

 

Lúc Tô Trạm bảo Tần Nhã tiễn anh ấy thì Tần Nhã đã có ý từ chối, như bình thường, nếu hai người yêu nhau chẳng phải đều lưu luyến không rời, luôn muốn tranh thủ thời gian ở cạnh nhau sao?

 

Hai người bọn họ hình như đều có tâm sự.

 

Thẩm Bồi Xuyên cũng không trả lời, không phải anh cố ý muốn giấu diếm Tang Du, nhưng chuyện quan hệ Tô Trạm và Tần Nhã có khoảng cách như vậy là do việc Tần Nhã không thể có con, việc này là việc cá nhân cô ấy cho nên anh không thể bàn tán hay nói nó với Tang Du được. Nên anh chỉ nói: “Ừm, hình như là giận dỗi.”

 

Tang Du nhận ra có chuyện không đúng, nhưng cô cũng rất hiểu chuyện nên không tiếp tục gặng hỏi, cô chuyển hướng câu chuyện, tươi cười nói, “Ngày mai em sẽ chính thức quay lại trường.”

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, rồi đưa tay xoa đầu cô, “Ừm, cố gắng học nhá.”

 

Tang du vì hành động của anh mà không được tự nhiên lắm, có cảm giác anh như người lớn dạy bảo con cháu trong nhà vậy, nhất là anh còn xoa đầu cô như dỗ con nít, Tang Du nhíu mày, “Không được xoa đầu em nữa.”