Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1280




Chuyện của Tần Nhã… chuyện đứa con đúng là một vấn đề nan giải.

 

“Có phải vì chuyện này mà cậu với Tần Nhã mới cãi nhau không?” Lúc nãy gặp Tần Nhã ở biệt thự anh thấy sắc mặt cô cũng không được tốt lắm.

 

“Không phải.” Tô Trạm cảm thấy rất khó giải thích.

 

Chuyện của Tô Trạm và Tần Nhã cũng không tới nỗi nào. Chỉ cần không cho cô biết thái độ của bà nội thì cũng không có chuyện gì xảy ra, ít nhất là cô không co rụt lại như thế này.

 

“Có muốn về biệt thự ăn cơm cùng tôi không?”

 

Tần Nhã không cho anh nói cho Tô Trạm biết chuyện cô tới chứ cũng không nói không cho anh dẫn Tô Trạm tới.

 

Tô Trạm nói: “Tôi vẫn phải ở đây chăm sóc bà nội.”

 

Tô Trạm hoàn toàn không biết Thẩm Bồi Xuyên đang muốn giúp anh.

 

“Cậu chắc chưa?” Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm.

 

Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Bồi Xuyên, Tô Trạm không chắc chắn hỏi lại: “Biệt thự còn có ai khác à?”

 

Thẩm Bồi Xuyên đứng lên: “Tôi không biết, cậu chỉ cần trả lời cậu đi hay không thôi.”

 

Tô Trạm do dự một lúc rồi đứng lên theo Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi đi, tôi đến phòng bệnh nói với bà tôi một câu đã, y tá sắp tới rồi.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi đi sang thăm bà với cậu luôn.”

 

Tô Trạm vỗ vai Thẩm Bồi Xuyên: “Cảm ơn nhé.”

 

“Giữa chúng ta cần gì nói cảm ơn chứ?” Thẩm Bồi Xuyên không khách sáo trừng mắt nhìn Tô Trạm.

 

Hai người ra khỏi phòng hút thuốc, đến phòng bệnh thăm bà nội. Nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên bà nội rất vui.

 

Rồi sau đó lại là một tràng dài thúc giục lấy vợ, những câu này bà nói không biết bao nhiêu lần rồi, nào là cháu bao nhiêu tuổi rồi, bao giờ cháu mới định lấy vợ.

 

Tô Trạm giải nguy cho Thẩm Bồi Xuyên: “Bà không cần phải lo lắng chuyện lấy vợ của người ta đâu. Bà cằn nhằn một mình cháu còn chưa đủ à?”

 

Bà cụ mở to mắt: “Sao nó lại là người ta được?”

 

Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm rất thân thiết nên bà cũng coi Thẩm Bồi Xuyên như con cháu trong nhà.

 

Thẩm Bồi Xuyên biết điều đó nên cười và nói với bà: “Cháu không vội đâu bà.”

 

“Cháu còn lớn hơn Tô Trạm đấy. Sao lại không vội được? Cháu định làm hòa thượng à?” Bà cụ đang nói chuyện nọ rồi lại xọ sang chuyện kia.

 

Tô Trạm cười: “Cậu ta có bạn gái rồi bà ơi, bà không cần phải lo lắng đâu.”

 

“Có bạn gái rồi sao?” Mắt bà cụ sáng lên: “Bạn gái cháu thế nào? Có thời gian cháu dẫn con bé tới đây cho bà xem mặt.”

 

Tô Trạm sợ bà nói cả ngày cũng không hết chuyện, khi y tá đến anh lấy cớ có việc rồi kéo Thẩm Bồi Xuyên ra khỏi phòng.

 

Thẩm Bồi Xuyên đi theo Tô Trạm, anh nói đùa: “Cậu cũng không phải đứa cháu có hiếu lắm nhỉ?”

 

Tô Trạm lạnh lùng nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu tin không, nếu tôi không kéo cậu ra ngoài thì bà tôi sẽ ngồi nói cả tiếng đồng hồ đấy.”

 

Thẩm Bồi Xuyên cũng hiểu, người già đều như vậy cả.

 

Ngồi trên xe Tô Trạm lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc cậu có âm mưu gì?”

 

Thẩm Bồi Xuyên khởi động xe: “Gọi cậu tới anh bữa cơm thôi mà. Hỏi nhiều thế không biết.”

 

Tô Trạm.

 

Sau mười mấy phút lái xe, hai người về tới biệt thự. Đỗ xe xong, hai người cùng bước vào trong.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh, khuôn mặt hiện lên vẻ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thật sự không biết chuyện Tần Nhã đến thành phố B sao?

 

Anh nhớ lại lúc Tần Nhã nói chuyện, sắc mặt và giọng điệu, tám phần là đã biết chuyện bà của Tô Trạm có quyết tâm muốn bồng chắt trai.

 

Nếu không thì cô ấy sao có thể biết được, rõ ràng là đã đến thành phố B nhưng Tô Trạm lại không hề biết chuyện đó.

 

Còn không cho anh nói với Tô Trạm?

 

Thẩm Bồi Xuyên cũng thấy phiền não giùm Tô Trạm luôn, không dễ gì mới có thể làm cho Tần Nhã tha thứ cho mình, cho anh thêm một cơ hội nữa, bây giờ lại vướng mắc chuyện có con, bà cụ Tô đúng là một cửa mà ai cũng không ngờ đến được.