Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1270




“Hừ, tôi chưa bệnh đến chết đâu, tôi phải bị bà làm cho tức chết. Tôi đã nói với bà rất nhiều lần rồi chuyện của mấy đứa nhỉ cứ để tụi nó tự giải quyết đi cứ không nghe. Sao, giờ phải ly hôn bà mới chịu an phận đúng không?” Sắc mặt Cục trưởng Tống biến thành màu gan lợn, sắc mặt cực kì khó coi, khí chất của người thường ở vị trí cao một khi đã nghiêm túc thì ai cũng phải sợ.

 

Hơn nữa bà Tống chỉ là một người phụ nữ.

 

Bà cũng sợ chồng, chỉ là Cục trưởng Tống không dễ nổi nóng thôi,  nhưng lần này thật sự khiến ông tức giận.

 

“Làm gì vậy? Đừng tránh ra!”

 

Sau khi bị chồng mắng trước mặt bao nhiêu người, bà Tống cảm thấy mình không thể sống nổi, nhưng bà cũng không dám bóp mặt ông ta như vậy, vì vậy bà chỉ có thể gạt sự bất mãn trong lòng sang một bên.

 

“Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau làm việc.” Cục trưởng Tống trầm giọng nói.

 

Rõ ràng đó không phải là chuyện tốt, trò khôi hài của cấp trên không có gì đáng để xem cả, mọi người lần lượt bước vào tòa nhà.

 

“Cậu cũng đi làm đi.” Cục trưởng Tống nói với Thẩm Bồi Xuyên vẫn chưa rời đi.

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu và bước vào.

 

Bà Tống không kiếm được lợi nhuận, lại bị chồng khiển trách, bà không tin: “Thẩm Bồi Xuyên…”

 

Cục trưởng Tống trừng mắt nhìn, bà Tống co người lại vì sợ hãi, lập tức im miệng.

 

Thẩm Bồi Xuyên cũng giả vờ như không nghe thấy, và đi về phía văn phòng.

 

“Rõ ràng là cậu ta có lỗi với con gái chúng ta, sao ông không phân biệt trong ngoài…”

 

“Bà im đi!” Cục trưởng Tống tức giận run lên: “ Bà đi vào đây với tôi.”

 

Bà Tống cầm lấy túi  đi theo ông vào phòng làm việc, Cục trưởng Tống đóng sầm cửa phòng làm việc, trần nhà rung lên bần bật.

 

Bà Tống không dám nói lời nào, đứng nép vào cửa.

 

“Bà rốt cuộc là muốn làm gì? Bà chạy vào đơn vị làm chuyện khiến tôi mất mặt, bà đang chê tôi sống quá lâu rồi à?” Cục trưởng Tống đi đi lại lại trong văn phòng với hai tay chống lưng.

 

Bà Tống thều thào: “Còn không phải do tôi nghĩ con gái chúng ta bị thiệt thòi sao? Dựa vào đâu mà cậu ta nói chia tay thì chia tay?”

 

Cục trưởng Tống đứng hình, nhìn vợ chằm chằm: “Sao, yêu nhau rồi mà không chia tay được à? Con gái bà còn từng ly hôn kìa!”

 

“Ly hôn lại không phải lỗi của con bé…”

 

“Không cần biết là lỗi của ai, nhưng con bé đã từng ly hôn rồi. Kết hôn còn có thể ly hôn. Thì tại sao yêu nhau không thể chia tay? Không lẽ người ta không lấy con gái bà thì không được? Con gái của bà có gì tốt?” Cục trưởng Tống nói với vợ một lời không hết.

 

Bà Tống mím môi và thở dốc nói: “Ông rốt cuộc là bố của ai? Ai không biết đều nghĩ Thẩm Bồi Xuyên là con trai của ông …”

 

Cục trưởng Tống tức giận ôm tim, tại sao ông nói sao bà cũng không hiểu?

 

“Bà đang muốn chọc giận tôi sao?” Cục trưởng Tống mạnh mẽ vỗ bàn: “Kiếp trước tôi đã phạm tội gì? Kiếp này tôi lại cưới một người phụ nữ vô lý như bà? “

 

Bà Tống không cảm thấy mình sai chút nào, thấy chồng tức tối như vậy, bà không kiềm chế được mà nói: “Tôi biết ông coi thường tôi. Lúc đó không phải do bố của ông, ông cũng sẽ không lấy tôi. Ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn chưa sưởi ấm được trái tim ông ”.

 

Cục trưởng Tống chỉ cảm thấy trong đầu có hơi nóng chảy ra, đầu óc choáng váng.

 

Đã qua bao nhiêu năm rồi, ông sớm đã chấp nhận số phận của mình, bà sinh cho ông một con gái, chăm lo cho gia đình, ông đã rất hài lòng và cũng đối xử tốt với bà, đã đến cái tuổi này rồi sao bà lại nhắc đến những chuyện đó?

 

Cục trưởng Tống cảm thấy mình đã sống thật vô ích!

 

Hắn thở hổn hển: “ Bà… bà, chính là muốn chọc tôi tức chết đây mà. Bà là thấy tôi sống lâu quá rồi.”

 

“Tôi nói không đúng sao? Không phải bố ông, ông sẽ cưới tôi sao?”

 

“Mình đã kết hôn mấy chục năm rồi. Bà đang nói cái gì vậy ? A…” Cục trưởng Tống ôm chặt tim, tức ngực đến khó thở, bà Tống bước tới và vỗ nhẹ vào lưng ông: “ Ông bị sao vậy…”

 

Cục trưởng Tống đẩy người ra: “Bà muốn chọc tôi tức chết đây mà!”

 

Cục trưởng Tống đánh trống ngực, sao ông lại gặp phải phụ nữ như vậy?

 

Đây còn không phải là không chọc ông tức chết không phải dừng lại sao!

 

“Tôi đấm lưng cho ông, sao lại thành muốn chọc giận ông rồi? Sao ông không biết phải trái gì hết vậy? Tôi tìm Thẩm Bồi Xuyên, còn không phải trút giận cho con gái chúng ta sao? Ông là sếp của cậu ta, ông không thể ra mặt được vì sợ người khác nói ông sẽ mượn việc công trả thù riêng. Tôi đến tìm cậu ấy nói chuyện là vì ai? Tôi còn không phải là vì con gái của chúng ta sao? Là ông không phân biệt rõ xa gần”