Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1260




Quan Kình ngồi lại vào trong xe rồi nói: “Đi tới tập đoàn Vạn Việt.”

 

Rất nhanh chiếc taxi lái thẳng về phía tập đoàn Vạn Việt.

 

Khi đến nơi, Quan Kình trả tiền xong đang định xuống xe thì tài xế nhắc nhở, “Cậu ơi, đừng bỏ quên đồ.”

 

Quan Kình nhìn lại thì thấy túi xách của Cố Huệ Nguyên để quên trên xe, hơi do dự chút, sau anh vẫn cầm lên.

 

Anh xuống xe rồi đi thẳng tới đại sảnh của công ty, đúng lúc đó lại thấy xe của Thẩm Bồi Xuyên đi vào bãi đỗ xe nên dừng bước.

 

Thẩm Bồi Xuyên đỗ xe xong thì xuống xe đi tới phía này, anh nhìn thấy Quan Kình đứng đó thì hỏi: “Cậu đứng đây làm gì?”

 

Quan Kình đáp: “Đứng đợi cậu.”

 

“Ừm, cùng vào thôi.”

 

Nói xong, hai người sóng vai nhau đi vào công ty, lúc này Thẩm Bồi Xuyên liếc thấy Quan Kình đang cầm một cái túi xách của nữ, không khỏi thấy lạ hỏi: “Bạn gái à?”

 

Quan Kình cúi đầu nhìn chiếc túi, trả lời: “Một tên điên.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nghe vậy thì tủm tỉm cười, không hỏi thêm gì nữa.

 

Đi vào thang máy, Quan Kình lại hỏi: “Sao cậu cũng tới đây? Có chuyện gì à?”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói Tông Triển Bạch gọi mình tới.

 

Tông Triển Bạch sắp đưa Lâm Tử Lạp ra nước ngoài, nên sẽ không giải quyết chuyện trong nước được nên gọi anh tới đây, hẳn là nhờ chăm sóc mấy người trong nhà Tông Triển Bạch, dù sao nhà người ta cũng có con nhỏ, có cả cha già nên không yên tâm cũng là đương nhiên.

 

Quan Kình nói: “Vừa hay, tôi đến cũng là do tổng giám đốc gọi tới, chẳng lẽ muốn tuyên bố chuyện gì sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không rõ nữa, có lẽ là vậy.”

 

Đúng lúc này thang máy dừng lại, hai người đi về phía văn phòng của Tông Triển Bạch, có thể do Tông Triển Bạch đã thông báo trước, nên khi thấy hai người xuất hiện, thư ký lên tiếng: “Tổng giám đốc đang ở trong phòng, có dặn hai người trực tiếp lên tìm anh ấy.”

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.”

 

Đến cửa văn phòng, Thẩm Bồi Xuyên đẩy cửa ra, anh ấy vốn chỉ cho rằng Tông Triển Bạch đang ở một mình, không ngờ Lâm Tử Lạp cũng có ở đây, bèn cất tiếng chào.

 

Lâm Tử Lạp mỉm cười gật đầu: “Hai người vào đi.”

 

Tông Triển Bạch thôi không làm việc nữa, bước lại gần mời hai người vào trong.

 

Quan Kình nhận thấy mình vẫn đang cầm túi xách ở trên tay, khi nãy đi vào quên mất không bỏ ở ngoài, nhưng giờ mà quay ra thì cũng không ổn lắm.

 

Anh giấu tay ra đằng sau.

 

Lâm Tử Lạp phát hiện ra động tác đó, nhìn thấy túi xách trên tay anh, cười hỏi: “Là của cô Huệ Nguyên sao?”

 

Sắc mặt Quan Kình lập tức thay đổi, sao mà Lâm Tử Lạp lại biết Cố Huệ Nguyên?

 

Cô gọi tên Huệ Nguyên, vậy chắc chắn là biết.

 

Tại sao lại biết?

 

“Cô Tân Ngôn…”

 

“Hôm nay tôi thấy anh và cô Huệ Nguyên đứng cãi nhau ở ven đường Nam Hoa, sao lại giận nhau rồi?”

 

“Không phải, không phải thế đâu.” Quan Kình vội vàng giải thích, “Chuyện không như mọi người nghĩ đâu, là cô ta cứ đeo bám tôi…”

 

“Vì sao cô ta lại đeo bám cậu?” Tông Triển Bạch thản nhiên hỏi.

 

Quan Kình chỉ mím môi, thấy chuyện này khó có thể nói nên lời.

 

Tông Triển Bạch bắt đầu mất kiên nhẫn, anh đã bị dáng vẻ ấp a ấp úng của Quan Kình chọc giận, anh ghét nhất những người nói chuyện không đầu không đuôi.

 

“Sao cậu còn chưa nói?”

 

Thẩm Bồi Xuyên cũng ngạc nhiên, không ngờ Quan Kình và Cố Huệ Nguyên lại làm lành với nhau, bèn huých anh một cái: “Cậu nói đi xem nào, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Quan Kình nghiến răng, thẳng thắn nói thật cho Tông Triển Bạch: “Cô ta, cô ta muốn tôi, lợi dụng tôi để ly gián quan hệ vợ chồng của hai người, tôi không đồng ý thì cô ta liền uy hiếp tôi…”

 

“Uy hiếp cậu thế nào?” Thẩm Bồi Xuyên hiếu kỳ hỏi tiếp.

 

Thực ra ai cũng thấy thắc mắc cả, đều nhìn sang chờ đợi câu trả lời.