Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1258




“Đừng mua nước lạnh.”

 

Lái xe mở cửa đi xuống.

 

Cô lại tiếp tục nâng cằm, nhìn dòng người qua lại, bỗng cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc lẫn trong dòng người, cô đẻ cửa kinh xe trôi xuống, ngó đầu ra khỏi ô tô thì cô nhanh chóng nhìn rõ bóng hình kia là ai.

 

Nhìn rõ người đó khiến cô không khỏi cảm thấy hoài nghi, Quan Kình tại sao lại ở đây? Cũng là tới vì công việc sao?

 

Cô vừa định xuống xe xem thế nào thì lại nhìn thấy có một cô gái đuổi theo cậu ta, người con gái này cô cũng đã từng gặp, chính là người con gái nói cái gì đó mà cô chẳng hiểu nổi khi trong bệnh viện.

 

Cô từ Tông Triển Bạch biết được cô ấy là chị gái của Cố Bắc, Cố Huệ Nguyên.

 

Tại sao cô ấy với Quan Kình lại đi cùng nhau?

 

Cô lập tức đóng cửa kính xe lại, nhìn bọn họ thông qua gương chiếu hậu, cô rất tò mò muốn biết mối quan hệ giữa hai người này là gì.

 

Nhìn dáng vẻ của Quan Kình rất không bình tĩnh, như kiểu sắp bị người phụ nữ kia làm cho điên lên vậy, người phụ nữ Cố Huệ Nguyên này đứng chắn ngay ở trước công ty anh khiến anh không dám đến công ty, nhà cũng không dám về.

 

“Tôi nói này, cô Huệ Nguyên, cô rốt cuộc muốn thế nào đây?” Quan Kình trừng mắt nhìn Cố Huệ Nguyên, một ngọn lửa giận lan cả người anh, trong lòng chỉ còn sự mệt mỏi và tức giận: “Trời đất thiên địa, từ chức tôi cũng từ rồi, giờ cái gì cũng không có cô còn ám theo tôi làm gì?”

 

Hơi dừng một chút, Quan Kình lại nói thêm: “Đúng rồi trong tay cô vẫn còn nhược điểm của tôi nhỉ, tôi cũng đã nói rõ rồi, thứ đó cô muốn cho ai thì cho, tôi mặc kệ.”

 

Anh ta lại vỗ lên mặt mình: “Chỉ là mặt mũi thôi sao? Cho cô luôn.”

 

Cố Huệ Nguyên phát hiện mình tính sai, trước cô chỉ cho rằng bên cạnh Tông Triển Bạch chỉ có Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên là hai kẻ khó đối phó, không ngờ, ngay cả Quan Kình này cũng là tên không dễ tí nào.

 

Cô cắn răng: “Quan Kình, anh thật sự không giúp tôi sao?”

 

“Cô nằm mơ à mà thấy tôi sẽ giúp cô?” Quan Kình từng câu từng chữ cứng như thép, không chịu khoan nhượng chút nào.

 

Cố Huệ Nguyên siết chặt nắm đấm: “Được lắm, nếu anh đã không cho tôi sống tốt, thì anh cũng đừng muốn sống yên ổn nữa!”

 

Quan Kình cười lạnh nói: “Cô đã bao giờ để cho tôi yên đâu lúc nào sao?”

 

“Quan Kình!” Cố Huệ Nguyên tức điên người, tên này tại sao nói cái gì cũng không được, còn phản dame nữa, mẹ nó!

 

Đã thế còn bỏ cả công việc của  mình luôn, anh ta là ngu hay điên?

 

Cô thực sự không hiểu Quan Kình, nhưng cô biết rằng những thứ trong tay cô bây giờ không làm gì được Quan Kình, một người đàn ông đến cả sự nghiệp của mình còn dám bỏ thì còn sợ cái gì?

 

Rõ ràng làm căng cũng không được, thử nói nhẹ chút xem sao. Đột nhiên gương mặt, ánh mắt của cô ta thay đổi hẳn, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt dịu dàng nói, “Quan Kình, anh bao tuổi vậy?”

 

Quan Kình xem bộ mặt biến hóa của cô ta thì lui về sau một bước, người phụ này lại đang tính toán gì, định hại anh nữa sao?

 

“Cô hỏi tuổi của tôi làm gì?”

 

Cố Huệ Nguyên mỉm cười, không để ý đến sắc mặt của Quan Kình mà nói tiếp: “Chắc cũng sắp 30 rồi nhỉ?”

 

“Tôi bao tuổi thì liên quan quái gì đến cô?” Quan Kình lớn giọng nói.

 

Cố Huệ Nguyên cũng không tức giận vì điều đó, cười ngày càng rực rỡ: “Anh muốn làm bố không?”

 

Sắc mặt Quan Kình hơi đơ ra: “Cô nói vậy có ý gì?”

 

Lúc này đến phiên Quan Kình không bình tĩnh nổi.

 

Cố Huệ Nguyên thì rũ mi nhìn xuống bụng mình, tay xoa xoa nó: “Ý ở trên lời. Chẳng lẽ đến như vậy mà trợ lý Kình vẫn không nghe hiểu sao?”

 

Quan Kình xì một tiếng: “Có phải cô muốn nói trong bụng cô có con của tôi á?” Anh hơi dừng một chút rồi cao giọng nói tiếp: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?”

 

Cố Huệ Nguyên nhún vai: “Nếu anh không thèm để ý thì bây giờ tôi sẽ bỏ nó.”

 

Nói xong thì dứt khoát xoay người rời đi. Quan Kình đứng ngây tại chỗ hai giây xong vội vàng chạy tới níu tay Cố Huệ Nguyên lại: “Có phải cô đang đùa giỡn với tôi phải không?”

 

“Anh cho rằng một người phụ nữ bố vừa mới mất, em trai thì ngồi tù sẽ có tâm đi trêu đùa chuyện này sao, điều tôi muốn là hiện tại chỉ muốn là báo thù những kẻ đã hại gia đình tôi, thế thôi.” Cô Huệ Nguyên gằn từng chữ một nói ra.

 

Quan Kình cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Cố của cô chết đâu hết rồi? Một người phụ nữ có thể làm được gì?”