Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1226




“Được rồi.” Vú Vu đóng cửa rồi đi lên lầu.

 

Bây giờ trong nhà không có người, chỉ có Lâm Tử Lạp ở nhà với Tông Ngôn Hi mà thôi. Còn Tông Khải Phong, Trịnh Dục Ôn dẫn Tông Ngôn Thần đi nhà cũ, Tông Triển Bạch cũng không có ở nhà. Dù gì thì dì Vương cũng là xảy ra chuyện lúc đang làm bảo mẫu của nhà họ, họ nên chịu trách nhiệm, Tông Triển Bạch đi bàn bạc giải quyết chuyện này với người nhà của dì Vương rồi.

 

Trong phòng, Tông Ngôn Hi ghé vào lòng Lâm Tử Lạp im lặng không nói chuyện, cô bé níu cổ áo của cô, sợ cô đi mất.

 

Cho dù ngủ cũng không bỏ tay ra.

 

Một đêm cũng bừng tỉnh rất nhiều lần.

 

Trong lòng cứ không yên.

 

Vú Vu sợ dọa Tông Ngôn Hi nên đẩy cửa một cách rất nhẹ nhàng rồi thủ thỉ: “Tiểu Nhụy ngủ chưa?”

 

Lâm Tử Lạp bảo chưa.

 

Vú Vu nói: “Dưới lầu có một cô họ Tống, tới tìm cô, cô có biết không.”

 

Mấy ngày nay tinh thần của Lâm Tử Lạp cũng không được tốt lắm, ban đầu là lo lắng cho Thẩm Bồi Xuyên, bây giờ là lo lắng cho Tông Ngôn Hi, sợ rằng sẽ tạo thành vết thương lòng cho con bé. Hơn nữa đứa nhỏ trong bụng càng lúc càng lớn, cơ thể của cô cũng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi.

 

Lúc nghe thấy họ Tống thì Lâm Tử Lạp vẫn chưa kịp nhớ ra là ai, dù sao chỉ mới gặp mặt có một lần. Cô nằm ngửa trên giường, Tông Ngôn Hi gối lên tay của cô khiến cho tay cô hơi tê: “Có nói là tới làm gì không?”

 

Vú Vu lắc đầu: “Chỉ nói là tới tìm cô cậu.”

 

“Vú xuống nói là giờ tôi không tiện tiếp khách.” Lâm Tử Lạp nói.

 

Vú Vu vâng một tiếng.

 

Lâm Tử Lạp hỏi thêm một câu: “Cô ấy có bảo mình tên là gì không?”

 

“Tên là Nhã Hinh.” Vú Vu trả lời.

 

Tống Nhã Hinh, không phải là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên sao? Cô bóp trán, hóa ra là cô ấy, cô ấy đến đây làm gì chứ?

 

Dù sao cũng là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên, để người ta ở ngoài cửa cũng không tốt lắm.

 

“Để cho cô ấy vào đi.”

 

Lâm Tử Lạp nói rồi ngồi dậy, vú Vu thấy cô ôm Tông Ngôn Hi hơi khó khăn nên muốn đưa tay qua bế cô bé. Ai ngờ vừa mới đụng vào người Tông Ngôn Hi thì cô bé đã ôm chặt cổ của Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp vỗ lưng cô bé rồi an ủi: “Ngoan, mẹ không đi, con thả lỏng ra nào, mẹ sắp nghẹt thở rồi này.”

 

Tông Ngôn Hi nới lỏng tay ra một chút, nhưng người cô bé vẫn căng cứng lên, sợ vú Vu sẽ ôm mình.

 

Lâm Tử Lạp vuốt ve tóc của con gái, cô biết rằng con mình đang sợ nên nói với vú Vu rằng: “Vú đi xuống trước đi, lát nữa tôi xuống.”

 

Vú Vu gật đầu.

 

Lâm Tử Lạp xoa lưng cho Tông Ngôn Hi: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, không sao đâu.”

 

Tông Ngôn Hi cũng không nói gì mà cứ ôm lấy cổ Lâm Tử Lạp, cô hôn lên trán của cô bé rồi nói: “Dưới lầu có khách, mẹ ôm con xuống nhé?”

 

Tông Ngôn Hi không nói lời nào, cứ ôm cổ mẹ mình.

 

Lâm Tử Lạp sờ đầu cô bé rồi ôm cô bé đứng lên. Bây giờ Tông Ngôn Hi đã nặng hơn nhiều, cô sợ đi không vững lên một tay ôm con gái, tay còn lại vịn tay cầm câu thang mà đi xuống.

 

Tống Nhã Hinh đã được vú Vu mời vào phòng khách, cô ấy thấy Lâm Tử Lạp ôm Tông Ngôn Hi hơi khó khăn nên định qua giúp đỡ: “Tiểu Nhụy, mẹ cháu đang mang thai, cháu để dì ôm nhé.”

 

Cô ấy nói rồi đưa tay bế Tông Ngôn Hi, Lâm Tử Lạp nói: “Không cần, con bé không thích người khác ôm…”

 

Lâm Tử Lạp còn chưa nói xong thì Tông Ngôn Hi đã òa khóc.

 

Tống Nhã Hinh vội vàng rụt tay lại.

 

Vú Vu đang rót nước cho Tống Nhã Hinh, bà ấy nghe thấy tiếng khóc thì chạy tới hỏi: “Sao vậy.”

 

Tống Nhã Hinh có hơi ngượng ngùng, cô ấy vốn định giúp đỡ.

 

“Tôi không biết là con bé sẽ khóc.” Tống Nhã Hinh giải thích.

 

Vú Vu liếc cô ấy một cái rồi đỡ Lâm Tử Lạp ngồi xuống: “Cô chậm thôi.”

 

Lâm Tử Lạp vỗ lưng con gái rồi nói với Tống Nhã Hinh: “Con bé bị sợ, không muốn người khác đụng vào mình.”