Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1221




Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi video call cho Tần Nhã, bên kia nhanh chóng bắt máy. Anh ta giơ điện thoại ra trước mặt mình: “Em đoán xem anh mới tới đâu?”

 

Anh ta bỏ qua Thẩm Bồi Xuyên, di chuyển điện thoại để Tần Nhã có thể nhìn thấy cảnh sắc xung quanh.

 

Tần Nhã đang ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại di động. Từ trong video có thể thấy Tô Trạm đang ở nông thôn, cô ấy cảm thấy Tô Trạm thật ngây thơ: “Tô Trạm, anh rảnh lắm sao?”

 

Tô Trạm mỉm cười với màn hình: “Anh không thể báo cáo tình hình cho em mọi lúc mọi nơi được.”

 

Tần Nhã cầm tách cà phê, uống một ngụm, thản nhiên lên tiếng: “Anh nói mau, anh muốn làm gì? Nếu không em cúp máy đấy.”

 

Suốt ngày chỉ biết lảm nhảm và càn rỡ.

 

Tô Trạm thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, nghiêm túc nói: “Không phải anh đã nói với em về chuyện của Thẩm Bồi Xuyên rồi mà, anh tới đây để tìm anh ấy.”

 

Anh ta di chuyển camera về phía bóng lưng của Thẩm Bồi Xuyên, Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nhìn anh ta một cái, không nói gì mà nhanh chóng quay vào phòng học.

 

Anh tắt camera, đổi thành nhắn tin: “Em có biết bây giờ Thẩm Bồi Xuyên làm gì không?”

 

Tần Nhã hỏi: “Không biết, anh ấy đang làm gì?”

 

“Chính thức giới thiệu anh với bạn gái anh ấy.” Tô Trạm trả lời.

 

Trong đầu Tần Nhã xuất hiện một cái dấu chấm hỏi vô cùng lớn, không phải anh ấy đã giới thiệu một lần rồi sao? Lúc ấy Tô Trạm còn cho Tần Nhã xem hình, còn nói trông hai người không hợp.

 

Thế sao bây giờ lại giới thiệu gì nữa chứ?

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

“Tô Trạm, anh nói rõ ràng cho em biết, cái gì mà bạn gái Thẩm Bồi Xuyên?”

 

Tô Trạm cúi đầu nhìn màn hình điện thoại cười, biết Tần Nhã vô cùng tò mò vì thế cố ý không nói: “Em đoán xem.”

 

Tần Nhã không trả lời lại, đặt di động xuống bên cạnh, cô ấy biết Tô Trạm cố ý vì thế cô ấy sẽ không tiếp tục truy hỏi nữa.

 

Tô Trạm đợi mãi mà không thấy Tần Nhã trả lời lại, anh ta cảm thấy có hơi mất mác, nhanh chóng chủ động trả lời cô ấy: “Lần này, Thẩm Bồi Xuyên thật sự yêu rồi.”

 

Sau đó, anh ta tiếp tục đợi người kia trả lời.

 

Nhưng vẫn không thấy cô ấy trả lời lại.

 

“Tô Trạm.” Lúc này, Thẩm Bồi Xuyên đưa Tang Du rời khỏi phòng học.

 

Ánh mắt Tô Trạm rời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, nhanh chóng bày ra vẻ mặt tươi cười: “Tang Du, chào cô.”

 

Tang Du cười nói: “Đã lâu không gặp.”

 

Tô Trạm cười nói: “Chứ không phải là vừa nhìn thấy mặt, cô đã muốn bắt cóc anh em tốt của tôi rồi sao?”

 

Tang Du ngượng ngùng cúi đầu.

 

Thẩm Bồi Xuyên lên tiếng: “Ở đây hơi nóng, chúng ta vào phòng trước đi.”

 

Tô Trạm nói xong.

 

Sau đó, Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du đi trước dẫn đường.

 

Tô Trạm ở đằng sau cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn chưa thấy Tần Nhã trả lời.

 

Vẫn không có ai trả lời anh ta.

 

Anh ta nháy mắt một cái. Cô ấy đang giận mình sao?

 

Anh ta lại gửi một tin nhắn khác: “Tiểu Nhã.”

 

Sau đó lại: “Em yêu.”

 

“Em trả lời anh đi, để anh biết em có đang xem không.”

 

Lúc vào phòng, Thẩm Bồi Xuyên mang cho anh ta một cái ghế nhỏ, anh ta ngồi xuống, thế nhưng Tần Nhã vẫn không trả lời anh ta, Tô Trạm bắt đầu có chút căng thẳng.

 

Anh ta nhanh chóng gõ chữ trên màn hình: “Tiểu Nhã, anh không đùa nữa đâu. Anh sai rồi, em mau trả lời anh đi.””

 

Tô Trạm căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không biết Thẩm Bồi Xuyên đã đứng cạnh từ lúc nào. Vì thế, lúc anh ta ngẩng đầu thì sợ hết hồn, cơ thể ngả về sau một cái, cái ghế nghiêng qua một cái, anh ta té xuống đất.

 

Ngay sau đó, Tô Trạm trợn tròn hai mắt: “Thẩm Bồi Xuyên, cậu làm gì thế?”