Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1209




Anh ấy mặc áo thun màu trắng, quần đùi đen dài tới đầu gối để lộ ra bắp chân săn chắc, nhìn rất trẻ trung.

 

“Anh mặc thế này đẹp lắm.” Tang Du cười nói.

 

Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu nhìn bộ đồ mình mặc trên người, đây đều là quần áo của Vương Ổn, không ngờ anh ấy mặc cũng vừa.

 

“Mai chúng ta đi ra ngoài đi, mua cho anh mấy bộ đồ thay giặt.” Tang Du còn muốn mua thịt, Thẩm Bồi Xuyên bị thương nên phải ăn ngon.

 

“Mua một bộ mới trả cho cái anh bạn thích em.” Thẩm Bồi Xuyên nói: “Còn tiền thì chờ anh về sẽ đưa cho em.”

 

Thẩm Bồi Xuyên không muốn nợ đồ của ‘tình địch’.

 

Tang Du cầm một trái cà chua đưa tới bên miệng của anh ấy: “Anh ấy thích em, anh ghen không?”

 

Thẩm Bồi Xuyên thật thà gật đầu: “Anh không thích anh ta dựa vào gần em.”

 

Mặc dù anh ấy vẫn luôn cứng nhắc như thế, cũng không biết nói ngọt nhưng Tang Du cảm thấy như thế rất đáng yêu.

 

Giống như một người con trai mới biết yêu vậy.

 

“Nếu anh không thích thì em sẽ cách xa anh ta ra một chút.” Tang Du bỏ những miếng khoai tây đã cắt vào chậu rồi dùng nước rửa.

 

Tang Du lấy mấy trái ớt xanh ra, lúc cô ấy chuẩn bị cắt thì quay sang hỏi Thẩm Bồi Xuyên rằng: “Anh có ăn cay được không?”

 

“Được, trái cà chua này ngọt quá.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn quả cà chua trong tay, vỏ ngoài vẫn còn chưa chín hẳn nhưng bên trong đã đỏ ửng, không ngờ lại ngọt như thế này.

 

Tang Du cười: “Anh ở trong thành phố nên chắc chưa ăn loại cà chua như thế này bao giờ nhỉ. Cà chua như thế này mới chín, mấy loại bán trong siêu thị thì bên ngoài đỏ, bên trong xanh.”

 

Thẩm Bồi Xuyên rất ít khi tự nấu cơm, anh ấy cũng không có thời gian đi quan sát cà chua, nhưng anh ấy cảm thấy Tang Du đã nói thế thì chắc chắn là thế.

 

“Em muốn ăn không?” Thẩm Bồi Xuyên lại cắn một miếng cà chua.

 

Tang Du cúi đầu cắn quả ớt: “Chỉ có một trái đó thôi…”

 

Tang Du chưa nói hết câu thì đã thấy Thẩm Bồi Xuyên đưa trái cà chua đến bên miệng mình, anh ấy còn cố ý đưa phần mình chưa đụng vào về phía cô.

 

Thẩm Bồi Xuyên cười nói: “Chỗ này anh chưa cắn.”

 

Tang Du cắn môi, anh ấy không có nói câu nào ngọt ngào cả nhưng không hiểu sao bỗng dưng mình lại cảm thấy cay mũi.

 

Cô ấy không thể nói rõ cảm xúc lúc này, nước mắt cứ chảy dài trên mặt.

 

Thẩm Bồi Xuyên buông quả cà chua xuống rồi lau nước mắt cho Tang Du: “Đừng khóc, sau này anh sẽ chăm sóc em.”

 

Thẩm Bồi Xuyên còn chưa dứt câu thì Tang Du càng khóc to hơn.

 

Thẩm Bồi Xuyên sốt ruột: “Có phải anh nói gì làm em không vui đúng không?”

 

Tang Du lắc đầu rồi nói với một giọng nức nở: “Không phải, có lẽ là do em nhớ mẹ.”

 

Cô ấy cúi đầu lau nước mắt.

 

Thẩm Bồi Xuyên mím môi, anh ấy muốn an ủi Tang Du nhưng không biết nên nói gì, định đưa tay ôm cô ấy nhưng lại sợ mình dọa cô ấy.

 

Ngay lúc Thẩm Bồi Xuyên do dự nên làm thế nào thì bỗng nhiên Tang Du ôm chặt lấy eo Thẩm Bồi Xuyên, chôn mặt vào lòng anh ấy rồi khóc nấc.

 

Thẩm Bồi Xuyên cứng đờ người, sau mấy giây mới đưa tay ra ôm lấy Tang Du. Cơ thể bé bỏng của Tang Du đang run rẩy trong lòng Thẩm Bồi Xuyên, khiến cho trái tim của anh ấy như bị ai bóp nghẹt.

 

“Vì sao lúc ấy lại đi? Anh sẽ đi về với em. Bỗng nhiên không thấy em đâu hết, anh còn về quê tìm em, nhưng vẫn không tìm được, anh rất lo.”

 

Tang Du nghe thế thì ngẩng đầu: “Anh đi về quê em?”

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.

 

“Nhưng sao anh biết được quê của em ở đâu?” Tang Du mở to đôi mắt ướt sũng vì khóc của mình nhìn vào Thẩm Bồi Xuyên.

 

“Quên anh làm nghề gì rồi à? Tra địa chỉ của em thì có gì là khó?”

 

Tang Du ngớ ra, đúng rồi, mẹ mình từng có án kiện, nếu như anh ấy muốn biết thì chỉ cần tra là ra.

 

“Nếu như anh ở bên em thì có ảnh hưởng gì không…”

 

“Không.” Tang Du còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời.