Cô ấy nghĩ, đã muốn rời đi thì cô phải làm cho sạch sẽ và gọn gàng.
Cô ấy đã nghĩ là trong đời này sẽ không bao giờ gặp lại được anh ấy nữa.
“Của em…”
“Tang Du.” Vương Ổn mang bữa sáng đi vào.
Vương Ổn hau mươi mốt tuổi, sinh viên năm thứ hai, dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị, làn da trắng nõn, đầy sức sống.
Thẩm Bồi Xuyên vốn dĩ đang muốn mượn điện thoại di động của Tang Du và gọi cho Tông Triển Bạch để thông báo, nhưng Vương Ổn đã ngắt lời anh ấy rồi quên mất.
Nhìn thấy Vương Ổn đưa bữa sáng cho Tang Du, và nhìn anh ta cười nhẹ với Tang Du, trong lòng anh ấy đặt ra vô số dấu chấm hỏi.
Người đàn ông này là ai?
“Sao anh lại đến đây sớm như vậy?” Tang Du không ngờ rằng anh ta lại đến bệnh viện sớm như vậy, chẳng lẽ anh ta dậy từ rất sớm sao?
Vương Ổn mỉm cười: “Để tôi đoán xem, chắc hẳn là cô cả ngày hôm qua chưa ăn gì, tôi nói có đúng không?”
Tang Du im lặng.
“Nếu không nói gì thì tôi đoán đúng rồi, tôi biết cô ăn không ngon, cho nên tôi đã đến sớm mang đồ ăn sáng cho cô.” Vương Ổn đặt bữa sáng lên bàn, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đã tỉnh dậy, nói: “Xin chào.”
Thẩm Bồi Xuyên đáp lại một tiếng.
“Tôi mua bữa sáng cho hai người ăn đấy, đừng để nguội, ăn sẽ không ngon.” Anh ta mở hộp đồ ăn sáng ra, có cháo và bánh rán, anh ta đưa bánh rán cho Tang Du: “Món này rất ngon, khi tôi còn học cấp ba ở thị trấn, sáng nào tôi cũng ăn món này.”
Vương Ổn là một chàng trai tỏa nắng, khiến người khác dễ có thiện cảm, đặc biệt khi cười lại rất dịu dàng và thân thiết, Tang Du bất giác nhếch môi lên nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Bồi Xuyên cau mày khi nhìn thấy Tang Du cười với Vương Ổn.
“Đừng lúc nào cũng nói cảm ơn với tôi nữa.” Vương Ổn không thích cô ấy xa lánh mình.
Từ cảm ơn này, chính là đang xem anh ta là người ngoài.
Tang Du cười: “Tôi sẽ không nói nữa, anh đã ăn chưa?”
“Lúc tôi mua bữa sáng thì cũng ăn ở đấy rồi.” Vương Ổn đáp.
Tang Du bước đến đưa bánh rán cho Thẩm Bồi Xuyên: “Vương Ổn nói món này rất ngon, anh có thể ăn thử.”
Vốn dĩ Thẩm Bồi Xuyên không muốn ăn, muốn để cô ăn một mình, nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của Vương Ổn, anh ấy duỗi tay ra lấy một cái, anh ấy không biết hành động này là có dụng ý gì, tóm lại là anh ấy làm như vậy.
Bánh rán với nhân chay nhưng hương vị rất ngon, phần dưới chiên giòn, lớp vỏ mỏng và rất nhiều nhân.
Nhân được làm từ tỏi tây, miến và trứng chim, với tôm, có mùi thơm của tỏi tây và độ tươi của tôm.
Tang Du mở nắp hộp cháo ra và đưa cho anh: “Anh ăn mỗi cái đấy thì sẽ nghẹn đấy, ăn với cháo đi.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô ấy và hỏi: “Đều đưa cho tôi ăn, còn cô thì sao?”
Tang Du cười và nói: “Tôi cũng chưa đói, nếu lúc nào tôi đói thì sẽ tự đi mua, tôi cũng không có bị thương, tôi có thể đi lại bất kỳ lúc nào.”
Thẩm Bồi Xuyên không trả lời: “Tôi không thích cháo, cô dùng đi.”
Tang Du đặt cháo xuống: “Để tôi rót cho anh một cốc nước…”
“Đừng lo lắng cho tôi, ăn cháo trước đi đã.” Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời cô ấy.
Cô ấy chợt nhận ra là mình quá nhiệt tình khiến anh ấy cảm thấy khó chịu nên vội vàng rụt tay lại húp một ngụm cháo.
Thẩm Bồi Xuyên đưa cho cô chiếc bánh rán: “Cô ăn đi.” Sau đó anh ấy giải thích: “Tôi không có cảm giác thèm ăn.”
“Nhưng anh không ăn làm sao được?” Tang Du không hiểu ý tứ của anh, nói: “Không thèm ăn thì cũng phải ăn.”
Cô ấy cầm một cái bánh rán đưa lên miệng anh ấy, Thẩm Bồi Xuyên sững sờ một lúc, ngay sau đó Tang Du cũng nhận thấy hành động của mình có chút không đúng lắm, khi cô ấy định rút tay về thì Thẩm Bồi Xuyên đã đưa tay ra, khi chạm vào tay Tang Du, cả hai đột nhiên thu tay lại gần như cùng lúc.
Nó giống như một cú điện giật.
Vương Ổn có thể thấy rằng dường như họ rất quen thuộc.