Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1166




Trong phòng bên cạnh, Thẩm Bồi Xuyên gọi Tông Triển Bạch vào, anh ấy đã tìm ra ai là người đã tặng quà, nhưng không nói cho Lâm Tử Lạp biết vì người đó là người nhà họ Cố, để không làm Lâm Tử Lạp lo lắng, anh ấy đã nói dối cô và đám cưới kết thúc mới nói cho Tông Triển Bạch.

 

Nhìn thấy Tô Trạm đang đứng trước cửa phòng khách của Lâm Tử Lạp, anh ấy hỏi: “Cả lễ cưới Tô Trạm đều trốn tránh, tại sao lại đứng trước cửa phòng chị dâu mà không đi vào?”

 

Tông Triển Bạch ngồi trên ghế sô pha, ngả người ra sau nới lỏng cổ áo: “Là tôi cố ý làm vậy.”

 

Anh nói dối Tô Trạm nói là có chuyện muốn nói với anh ấy, dẫn anh ấy vào phòng khách, vừa đến cửa lập tức nghe thấy Lâm Tử Lạp và Tần Nhã đang nói chuyện.

 

Tô Trạm nghe được có Tần Nhã bên trong, định xoay người rời đi đến một phòng khác.

 

Tông Triển Bạch không nói rõ ràng, nhưng kéo anh ấy lại.

 

Anh ấy không biết có nên hỏi Tông Triển Bạch hay không?

 

Không biết tại sao anh ấy lại rất muốn biết câu trả lời, anh ấy muốn biết Tần Nhã có còn quan tâm đến mình hay không.

 

Cho dù không yêu cũng không sao, chỉ cần cô ấy còn quan tâm thì chứng tỏ trong lòng cô ấy vẫn còn có mình.

 

Có thể như vậy anh ấy sẽ không cảm thấy tình cảm của mình không có giá trị.

 

Khi Thẩm Bồi Xuyên đi tìm anh ấy, Tô Trạm vẫn đang muốn nghe câu trả lời của Tần Nhã.

 

“Sao vậy?” Thẩm Bồi Xuyên khó hiểu, còn cố ý hỏi Tô Trạm đứng trước cửa làm gì, chẳng lẽ là đang nghe trộm người bên trong nói chuyện sao?

 

Thẩm Bồi Xuyên ngay lập tức nhận ra, có lẽ Tần Nhã đang ở trong đó: “Cậu và chị dâu thật vất vả, mới tổ chức hôn lễ xong vẫn còn mệt mỏi mà vẫn nghĩ tới Tô Trạm.”

 

Tông Triển Bạch không muốn nói về vấn đề này, anh hỏi: “Cậu bảo tôi phải làm gì bây giờ chứ?”

 

Vẻ mặt Thẩm Bồi Xuyên trở nên nghiêm túc: “Trước khi đám cưới chị dâu đã nhận được một quà mừng.”

 

Tông Cảnh tuy rằng không say nhưng anh uống cũng nhiều rồi, Lâm Tử Lạp cũng có bạn bè và việc nhận được quà mừng cũng không có gì ngạc nhiên, nên anh cũng không quan tâm lắm.

 

“Đó là người con thứ sáu của nhà họ Cố, Cố Huệ Nguyên.” Thẩm Bồi Xuyên nói, và lấy điện thoại ra cho anh xem đoạn phim do camera giám sát quay.

 

“Người phụ nữ này lợi dụng quan hệ để gửi quà cho chị dâu, tuy rằng không phải cái gì nguy hiểm, nhưng tôi cảm thấy không yên tâm với người này.”

 

Tông Triển Bạch cau mày lại, từ trước đến nay anh đều để ý đến nhà họ Cố, tuy là nhà bọn họ nhiều người không đoàn kết, hơn nữa còn có nhiều người không quan tâm đến các thành viên khác ở nhà họ.

 

Hơn nữa, Cố Bắc lại không biết điều, làm mất lòng không ít người, lần này cha con họ lành ít dữ nhiều.

 

Anh cũng đã cử người để ý vào các chị gái đã kết hôn của Cố Bắc, cho đến bây giờ họ rất bình thường. Cố Huệ Nguyên này anh cũng có một số thông tin, anh muốn ra tay với nhà họ Cố nên là anh điều tra rất rõ ràng các việc liên quan đến nhà bọn họ.

 

Nhưng mà anh lại không ngờ có người lại ra mặt.

 

“Món quà đấy là gì?” Tông Triển Bạch hỏi.

 

“Dù sao cũng không phải đồ vật nguy hiểm, tôi cũng không nhìn thấy rõ, bây giờ cậu định làm gì?”

 

Thẩm Bồi Xuyên hỏi.

 

“Cậu nói là người phụ nữ này muốn giúp người nhà họ Cố?” Bây giờ Tông Triển Bạch sợ Lâm Tử Lạp đang lo lắng, anh không muốn cô lo lắng về những việc này.

 

“Không biết, tôi cũng không tra ra được, chị dâu cũng không hỏi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

 

“Tìm và theo dõi cô ta đi.” Bây giờ anh không thể xử lý được, anh vừa tổ chức đám cưới với Lâm Tử Lạp, anh muốn ở cùng Lâm Tử Lạp vài ngày, ngày kia có hẹn đi kiểm tra thai sản nên anh phải đi cùng.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Được rồi, tôi sẽ cử người đi theo dõi.”

 

“Có tin tức gì thì liên lạc lại với tôi.” Tông Triển Bạch uống một ngụm nước rồi dựa lưng vào ghế sô pha nghỉ ngơi.

 

Thẩm Bồi Xuyên hiểu chuyện ngồi sang một bên, và không làm phiền anh nữa.

 

Ở căn phòng bên cạnh, Tần Nhã suy nghĩ một lúc mới trả lời Lâm Tử Lạp, cô ấy đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.

 

“Không phải là em quan tâm đến anh ấy, chỉ là…lúc đó em chia tay mà không có lý do cho nên em cảm thấy có lỗi với anh ấy.”

 

Là cô ấy đã không nói sự thật và che giấu những điều mà cô ấy không muốn đối mặt.

 

“Em không muốn anh ấy vì chuyện của em mà không gượng dậy được.” Mong ước ban đầu của cô ấy là để tốt cho anh ấy.