Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1128




Lâm Huệ Tinh ló đầu ra, cô bé mặc áo ngủ đứng ở cửa, ngẩng mặt hỏi: “Mẹ, hình như con nghe thấy tiếng của ba, ba đã về rồi ạ?”

 

Lâm Tử Lạp nói: “Con đi thay quần áo đi, rửa mặt sạch sẽ rồi mẹ sẽ nói cho…”

 

“Ba ơi.”

 

Lâm Tử Lạp còn chưa nói xong, cô đã thấy Tông Triển Bạch đi ra khỏi toilet, Lâm Huệ Tinh lập tức chạy qua người cô, chạy tới ôm lấy chân Tông Triển Bạch, ngẩng đầu nói: “Ba, ba về khi nào vậy?”

 

Tông Triển Bạch cúi người ôm con gái lên: “Ba ôm xem con gái của ba có nặng hơn không nào.”

 

“Có nặng không ạ?” Lâm Huệ Tinh ôm cổ anh ta hỏi.

 

“Nặng.”

 

Cô bé thích ăn, cũng thích ngủ, cơ thể nặng thêm không ít, không phải là rất béo nhưng cũng nặng hơn trước kia, tuy nên cũng cao hơn trước kia khá nhiều.

 

Vóc dáng có phần giống với dáng vẻ học sinh tiểu học.

 

Lâm Huệ Tinh lắc lắc: “Ba về khi nào vậy ạ?”

 

“Đêm qua ba về.” Tông Triển Bạch trả lời: “Ba đưa con đi rửa mặt?”

 

Lâm Huệ Tinh cười hì hì nói: “Vâng.”

 

Được ba rửa mặt đánh răng cho, rất hạnh phúc nha.

 

Tông Triển Bạch ôm cô bé đi tới, lúc đi ngang qua Lâm Tử Lạp, cô bé đắc ý nói: “Mẹ, ba rửa mặt cho con nè.”

 

Lâm Tử Lạp quả thật không có cách nào với cô bé, bèn nâng tay vỗ mông cô bé mấy cái: “Con đúng là đồ lười biếng.”

 

Lười thực sự. Lâm Huệ Tinh cũng không tức giận mà cười ha ha.

 

“Em đi xuống trước đây.” Lâm Tử Lạp nói với Tông Triển Bạch.

 

Anh ta từ một tiếng rồi ôm con gái vào toilet.

 

Lâm Tử Lạp kêu dì Vương mang bữa sáng lên, tất cả mọi người đều dậy rồi, cũng đã đến lúc nên ăn sáng. Bữa sáng được đặt lên bàn, mọi người lục tục ngồi xuống trước bàn ăn, lúc chuẩn bị ăn cơm, Tông Cảm Hạo nắm tay dắt con gái đi xuống.

 

“A, ba về từ lúc nào vậy ạ?” Lâm Tinh Tuyệt hỏi.

 

Đây cũng là vấn đề mà mọi người muốn hỏi.

 

Tông Triển Bạch đặt con gái xuống ghế, nói: “Tối hôm qua.”

 

Anh ngồi xuống ghế bên cạnh con gái, sau đó chào hỏi Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn: “Có một số việc cho nên mấy ngày nay con không về được.”

 

Hai ông bà đều hiểu được nên không hỏi nhiều, không giúp được gì, cũng không thể gây thêm phiền toái.

 

Tông Khải Phong vẫn rất tin tưởng đứa con của mình, mặc kệ Tông Triển Bạch làm gì thì nhất định đã suy nghĩ rất kỹ, sẽ không tùy tiện làm những chuyện không rõ ràng.

 

“Có gì cần hỗ trợ thì con cứ nói một tiếng.” Tuy rằng Tông Khải Phong nhiều năm không qua lại với bên ngoài nhưng mối quan hệ tích lũy từ trước kia vẫn còn.

 

Vì có liên quan đến Trình Dục Tú nên quan hệ giữa ông và Tông Khải Phong vẫn không tốt hơn, gặp phải việc khó cũng chưa từng đi tìm ông.

 

Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, ông hy vọng bọn họ có thể ở chung như ba con của những gia đình bình thường.

 

Tông Triển Bạch nói nếu cần thì sẽ tìm ông.

 

“Nếu con vội thì giao hôn lễ cho mẹ và ba con xử lý đi.” Trình Dục Ôn nói.

 

Biết anh ta vội, chuyện hôn lễ khá nhiều chuyện cần xử lý nên vẫn cần có người nhìn.

 

Tông Triển Bạch tự nhiên sẽ cho Trình Dục Ôn mặt mũi, anh ta chỉ có một yêu cầu đối với hôn lễ, đó là phải long trọng.

 

Anh ta muốn cho mọi người biết, anh ta kết hôn, Lâm Tử Lạp là vợ của anh ta.

 

“Con yêu tâm đi.” Trình Dục Ôn cam đoan: “Ba mẹ nhất định sẽ làm tốt.”

 

Ăn bữa sáng xong, Tông Triển Bạch đi lên tầng thay quần áo, Lâm Tử Lạp sửa lại cửa áo cho anh ta: “Có phải rất phô trương không?”

 

Anh ta rũ mắt: “Cái gì?”

 

“Hôn lễ đó, những đồ trang sức kia quá bắt mắt…”

 

“Đều đưa đến đây hết rồi à?” Anh ta hỏi.