Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1111




Tuy rằng hai ngày nay rất yên bình, nhưng cũng đã xảy ra một việc, Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn đã trở về thành phố B, thương thế của Tần Nhã đã tốt hơn, có thể xuống giường đi lại. Vốn cô muốn nhanh chóng quay về thành phố C nhưng sau khi Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn đến, mới biết được Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch muốn tổ chức hôn lễ. Cho nên cô lại không thể đi được nữa, ít nhất phải chờ hôn lễ của Lân Tân Ngôn và Tông Triển Bạch kết thúc mới có thể đi.

 

“Chị mặc cái gì?” Tần Nhã hỏi.

 

Lâm Tử Lạp nghe cô hỏi như vậy thì hơi sửng sốt, chưa kịp hiểu câu hỏi của cô: “Mặc cái gì là cái gì?”

 

“Hôn lễ của chị đó, chị mặc váy cưới kiểu Tây hay là kiểu Trung Quốc.” Tần Nhã cầm một miếng táo, nằm ở sô pha vừa ăn vừa nói.

 

Lâm Tử Lạp giật mình: “Chị không biết, đều là anh ấy chuẩn bị cả.”

 

Tần Nhã: “…”

 

“Chị không chờ mong hôn lễ của mình à?” Tần Nhã tỏ vẻ không thể hiểu nổi, không phải mỗi cô gái đều hy vọng mình có một hôn lễ lãng mạn, có ý nghĩa kỷ niệm sao? Nhìn thế nào cũng thấy cô ấy có vẻ không vui vẻ mong chờ cho lắm?

 

Lâm Tử Lạp cũng không phải không vui, cũng không phải không thích, mà là trải qua nhiều chuyện rồi, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh hơn.

 

“Nếu là bảy năm trước, chị nhất định sẽ kích động đến đêm không thể ngủ, hôn lễ mà, việc lớn cả đời của phụ nữ. Nhưng mà em xem, chị và anh ấy đã trải qua cuộc sống như vợ chồng bình thường, hôn lễ cũng chỉ là một hình thức mà thôi, thông báo cho bên ngoài biết mối quan hệ của chúng tớ.” Lâm Tử Lạp nói.

 

Tần Nhã nghĩ lại, cảm thấy cũng đúng, hiện tại Lân Tân Ngôn và Tông Triển Bạch như đang sống cuộc sống sau kết hôn của một cặp vợ chồng, hơn nữa còn là cặp vợ chồng đã có hai người con trai, nhìn bụng của cô ấy, Tần Nhã vươn tay ra vuốt ve: “Anh chị thật giống vợ chồng già, đây đã là đứa nhỏ thứ ba rồi.”

 

“Haizz, sao anh ấy không tìm em thiết kế váy cưới cho chị, anh ấy cảm thấy em không tốt sao? Cảm thấy em thiết kế không đẹp?” Thật ra Tần Nhã rất muốn thiết kế váy cưới cho Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp nhìn cô: “Có lẽ là anh ấy không muốn làm phiền em, hơn nữa em còn đang bị thương, chị nói cho anh ấy toàn quyền phụ trách.”

 

“Được rồi.” Tần Nhã nhìn thời gian: “Sao con trai của chị còn chưa về.”

 

Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn trở về nghỉ, sau khi nghỉ ngơi một ngày thì hôm nay mới dẫn hai người con trai ra ngoài chơi, đến tận giữa trưa mới ra ngoài, hiện tại trời đã gần tối rồi.

 

“Không về ăn cơm tối sao? Đã sáu giờ rồi.” Tần Nhã hỏi.

 

Lâm Tử Lạp cũng không biết, lúc đi bọn họ cũng không nói khi nào sẽ về ăn cơm tối.

 

“Hai ngày nay chồng chị đều không về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tần Nhã lại hỏi.

 

Lâm Tử Lạp cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cô hiểu rõ, cho dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng không giúp được. Điều có thể làm chính là chăm lo cho gia đình, để anh không phải phiền muộn chuyện trong nhà, cho nên cô không hỏi rốt cuộc Tông Triển Bạch đang làm cái gì.

 

Thật ra cho dù không hỏi cũng có thể đoán được đại khái, khẳng định là có liên quan đến Cố Bắc, dù sao hiện tại cũng chỉ có chuyện này là chưa thể giải quyết hoàn toàn. Nhưng cô cũng không nghĩ đến, Cố Bắc làm bao nhiêu việc để hãm hại Thẩm Bồi Xuyên, hiện tại Thẩm Bồi Xuyên đang bị đình chỉ công tác để điều tra.

 

Buổi tối, hai cậu con trai ăn tối ở bên ngoài rồi mới trở về, Tông Triển Bạch vẫn chưa về, bữa cơm tối chỉ có Lâm Tử Lạp và Tần Nhã ăn.

 

Tần Nhã nói: “Bình thường đều có hai đứa con trai của chị ở đây, hôm nay không có ai ở cùng chúng ta, đột nhiên cảm thấy có vẻ quạnh quẽ.”

 

Lâm Tử Lạp cũng hiểu được, căn biệt thự này rất lớn, Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn trở về cũng vào ở, hai cậu con trai đều ở tầng hai, để lại tầng một cho bọn họ.

 

Vốn Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn nói muốn về nhà cũ ở, nhưng ở lại vì Trình Dục Tú, Lâm Tử Lạp sợ Tông Khải Phong thấy người lại nhớ lại tức cảnh sinh tình, cho nên nói bọn họ ở lại biệt thự, hai đứa trẻ thường xuyên chơi với bọn họ, cũng sẽ không cảm thấy cô độc.

 

“Chị gọi điện thoại cho chú hai chưa?” Tần Nhã gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.

 

Dù sao cũng là hôn lễ của Lâm Tử Lạp, vẫn cần phải nói cho Thiệu Vân một tiếng.

 

Lâm Tử Lạp nói: “Ăn cơm xong chị sẽ gọi.”

 

Sau khi dì Vương đến đây, mọi việc trong nhà đều do dì Vương làm, hai con trai cũng lớn cả, cơ bản không cần Lâm Tử Lạp dạy bảo nhiều, hiện tại cô thực sự nhẹ nhàng, nhưng lại càng ngày càng cảm thấy mệt. Có thể là do mang thai nhiều tháng gây nên.

 

Sau khi tắm rửa xong, cô nằm trên giường gọi điện thoại cho Thiệu Vân, nhưng mà trong điện thoại lại truyền đến tiếng tút tút báo đường dây bận. Một lát sau cô lại gọi một lần nữa, nhưng đường dây vẫn bận như lần trước, không thể gọi được.

 

Cô không khỏi nhíu mày, kỳ quái sao lại không gọi được, cô buông điện thoại di động xuống, dự định ngày mai sẽ gọi lại, có lẽ ông đang ở nơi có tín hiệu không tốt nên mới như vậy.

 

Hai ngày này Tông Triển Bạch không ở đây, cô liền ngủ muộn hơn thường ngày, bên người không nhiên không có ai, cô có chút không quen. Tuy rằng không muốn làm phiền anh, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho sự an toàn của anh, cô sợ anh ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm. Nằm trên giường thật lâu vẫn không ngủ được, rất muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại sợ quấy rầy anh, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

 

Lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, sau đó thời gian qua lâu rồi, cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi, buổi sáng cũng tỉnh từ rất sớm. Nhưng mà, hôm nay cũng là một ngày vô cùng bình thường.