Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1095




Cốc cốc.

 

Đúng lúc này vú Vu lên gõ cửa: “Bữa tối đã xong rồi.”

 

Giọng nói của vú Vu truyền qua cánh cửa.

 

Lâm Tử Lạp lười biếng không muốn đứng dậy.

 

“Có cần anh mang lên cho em ăn hay không nào?” Tông Triển Bạch nhìn thấy cô có chút mệt mỏi.

 

Lâm Tử Lạp mỉm cười, làm sao cô có thể để anh lấy cơm cho mình khi trong nhà vẫn còn khách: “Nếu lần sau không có ai anh tự mình nấu cơm cho em ăn nhé.”

 

“Được thôi, sau này anh sẽ rửa tay nấu cơm cho em ăn thử.” Tông Triển Bạch khẽ cười, dáng vẻ yêu thương như thể không có cách nào đối với cô vậy.

 

Ai bảo cô ấy là vợ anh chứ? Ai bảo trong bụng cô ấy là bé con của anh? Ai bảo anh thích cô ấy chứ?

 

Cho nên chỉ có thể chấp nhận thôi.

 

Có lẽ vì vú Vu đã đi gọi, nên Thẩm Bồi Xuyên dẫn hai đứa trẻ cùng đi ra, anh ấy nhìn dấu ấn của bàn tay trên khuôn mặt của Tô Trạm rồi sờ mũi và tự hỏi người này nghĩ như thế nào vậy? Dấu vết rõ ràng còn trên mặt vì sao vẫn chưa chịu rời đi cũng không thấy xấu hổ hay sao?

 

Tô Trạm nhìn ra dáng vẻ không được tự nhiên của anh ấy, sờ má và cười phóng khoáng: “Tôi vẫn còn bị người đánh, nhưng anh ngay cả người đánh cũng không có, người cảm thấy xấu hổ nên là anh mới phải.”

 

Nói xong nắm lấy tay của Lâm Huệ Tinh: “Đi thôi, chúng ta đi rửa tay ăn cơm.”

 

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

 

Tông Triển Bạch vỗ vai của anh ta: “Anh nghĩ như thế nào mà hôm nay lại đến đây vậy?”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh một cách kỳ quái: “Không phải cậu gọi tôi và Tô Trạm đến đây ăn cơm hay sao?”

 

Vẻ mặt của Tông Triển Bạch rõ ràng là biểu cảm tôi không hề gọi anh.

 

Thẩm Bổi Xuyên phản ứng rất nhanh, cười và nói: “Là tên nhóc kia lừa tôi.”

 

Vì có thể theo đuổi được Tần Nhã mà anh ấy bỏ ra rất nhiều công sức.

 

Dì Vương bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn, mọi người cũng đều ngồi trước bàn ăn, Lâm Tử Lạp còn đang do dự có nên lên phòng xem Tần Nhã một chút hay không thì Tô Trạm đã mở miệng nói: “Chị dâu.”

 

Lâm Tử Lạp hỏi ngược lại: “Có việc gì vậy?”

 

“Tần Nhã chắc chắn không muốn xuống ăn cơm, cô có thể giúp tôi chuẩn bị một chút đồ ăn để tôi mang lên cho cô ấy được không.”

 

Lâm Tử Lạp nhìn anh ta một chút rồi nói: “Anh đi theo tôi.”

 

Tô Trạm đi theo cô vào trong bếp.

 

Lâm Tử Lạp để cho dì Vương đi ra ngoài và nói vài lời với Tô Trạm.

 

Dì Vương rửa tay rồi đi ra khỏi phòng bếp, lúc này không còn ai nữa cô mới mở miệng: “Tô Trạm.”

 

“Ừm, chị dâu.” Thái độ của Tô Trạm rất tốt, trong lòng cũng đoán được vì sao cô ấy lại gọi mình vào: “Cô muốn hỏi về chuyện của tôi và Tần Nhã sao.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu: “Tô Trạm à.” Cô ngập ngừng không nói, trong lòng đang suy nghĩ nên nói như thế nào với anh ta.

 

Tô Trạm nói: “Cô và Tần Nhã giống như người thân, tôi gọi cô một tiếng chị dâu, cũng chưa từng coi cô là người ngoài vì vậy nếu có gì muốn nói cô cũng đừng ngại cứ nói đi.”

 

Lâm Tử Lạp nhìn Tô Trạm, mấy lần suýt thì nói ra tình trạng hiện tại của Tần Nhã, nói cho anh biết trong lòng Tần Nhã đang phải chịu sự giày vò thế nào.

 

May là lý trí vẫn chiến thắng được sự kích động, cô ấy đã đồng ý với Tần Nhã không được nói gì với Tô Trạm rồi.

 

“Tân Na đã phải chịu nhiều khổ cực rồi, anh là một người đàn ông thì nên để mặc cho cô ấy trách mắng, đánh chút vào người cũng không sao, anh nên cố gắng nhẫn nại thì hơn.”

 

“Tôi đã biết rồi.” Tô Trạm cúi đầu nói: “Trước kia đều do tôi đã sai…”

 

“Tô Trạm à.” Lâm Tử Lạp cắt ngang lời của anh mà nói: “Tôi không phải nói đến điều này, mặc kệ là cô ấy làm thế vì nguyên nhân gì thì anh cần phải bao dung với cô ấy vô điều kiện, anh có thể đồng ý với tôi không?”

 

Tô Trạm cảm thấy trong lòng có chút bất an: “Chị dâu, cô muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp ra đi, cô cứ như vậy khiến tôi cũng không biết phải làm sao cả, cô có chuyện gì đang giấu diếm tôi đúng không?”

 

“Anh cứ đồng ý với tôi như vậy là được.” Lâm Tử Lạp vẫn nói chuyện kín như bưng, việc này còn phải đợi Tần Nhã chuẩn bị tốt đã, lúc chính cô có thể đối diện với mọi chuyện thì cô ấy sẽ tự mình nói cho Tô Trạm biết thôi.

 

Cho dù đến cuối cùng hai người họ có thể gương vỡ lại lành không thì cũng phải do chính Tần Nhã nói ra chuyện này.

 

Kiếp này, Tần Nhã đã mang thai con của anh, tuy rằng không có may mắn được sinh ra nhưng cũng là một sự tồn tại đầy ý nghĩa.